Chương 15: Chơi Trò Lưu Manh Ở Nơi Công Cộng

Ngụy Húc Dương thấy Hà Tư Viễn ngồi xuống, tay trái còn băng bó băng vải, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Học trưởng, tay anh đã tốt lên chút nào chưa?”

Hà Tư Viễn lướt qua Hà Miên Miên vỗ vai Ngụy Húc Dương, thoải mái mà cười rộ lên: “Đừng lo lắng, tôi không thành vấn đề. Đúng rồi, huấn luyện viên tìm cậu, lập tức bắt đầu thi đấu, cậu mau đi đi. Tôi sẽ chiếu cố tốt Miên Miên.” Nói xong liền dùng tay không bị thương ôm eo em gái.

Hà Miên Miên khẩn trương cứng người, đảo mắt ra hiệu với anh trai, nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện làm chuyện không thích hợp liền xong đời.

Mọi người đối với hành động thân mật của anh em họ như vậy hoàn toàn không để ý, tất cả đều đang kiềm chế không bộc phát thú tính trước má lúm đồng tiền của nam thần.

Ngụy Húc Dương nhìn xuống khán đài, quả nhiên đội ngũ đã tập hợp đầy đủ

“Tớ đây đi trước.” Nói xong, nhìn hai anh em họ cười cười, sau đó chậm rãi chạy xuống khán đài.

Không lâu sau cuộc thi đấu liền bắt đầu, Ngụy Húc Dương ném bóng vào rổ đầu tiên, cũng không biết có phải bởi vì bạn gái ở đây hay không mà phát huy thực không tồi, vừa mới mở màn không đến hai phút cũng đã ghi điểm, mỗi lần di chuyển, hắn đều sẽ không tự giác nhìn về phía Hà Miên Miên.

“Bạn trai thật sự rất thích em nha, Miên Miên. Anh trai vì em mà cảm thấy cao hứng.” Tay Hà Tư Viễn ôm lấy eo Hà Miên Miên không buông, anh ghé vào tai cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ thiếu nữ, làm cho cô cảm thấy rùng mình.

“Ân.” Hà Miên Miên nhẹ giọng đáp lại.

Nói thật, cô hoàn toàn không tập trung đến cuộc thi đấu, tay anh trai vẫn luôn ở bên hông cô nhẹ nhàng xoa bóp, thi thoảng còn dựa sát gần như vậy nói mấy câu, làm cô cảm thấy cả người có chút lạ lẫm, thân mình mềm mại kỳ cục, trong đầu không chịu khống chế mà hiện ra hình ảnh thân hình mềm mại ở chung đơn độc cùng anh trai làm loại việc này…hình ảnh vô cùng xấu hổ.

“Làm sao vậy Miên Miên sao mặt lại đỏ như vậy? Không thoải mái sao?” Hà Tư Viễn trên mặt mang theo ý cười, biết rõ còn cố tình hỏi.

“A có chút nóng.” Hà Miên Miên miễn cưỡng trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm sân thi đấu ý đồ dời đi sự chú ý của mình, nhưng mà, mọi thứ dường như đều không có tác dụng dưới bàn tay ngang ngược của anh trai, cô gói đồ ăn vặt vào bao nilon để không ai có thể nhìn thấy tay anh ấy đang làm cái gì.

Bởi vậy, thiếu niên coi như không có việc gì mà kéo khóa kéo bên hông của cô, đưa tay trực tiếp chạm vào làn da mịn màng của cô, cơ thể Hà Miên Miên lập tức duỗi thẳng. Không có bất kì ai phát hiện nam thần má lúm đồng tiền đang làm cái gì...

Không được, còn như vậy nữa Hà Miên Miên cảm thấy chính mình sẽ phát điên, nàng mặt không biểu tình bắt lấy tay Hà Tư Viễn, cuối cùng cũng rút tay ra trước sự kháng nghị trong ánh mắt của anh trai liền kéo khóa kéo lên, dịch thân mình tách xa người nào đó một chút.

Rốt cuộc xung quanh có rất nhiều người, Hà Tư Viễn cũng không tiếp tục dựa sát vào đây, Hà Miên Miên nhẹ nhàng thở ra, sửa sang lại quần áo ngồi thẳng người, chuẩn bị nghiêm túc xem trận bóng. Kết quả…còn không quá hai phút, người bên cạnh lại tiếp tục hành động.

“Anh tê, anh…” Thiếu niên tuấn tú cúi đầu, tay phải bắt lấy cổ tay trái, không ngừng hít vào, tóc mái rủ xuống, che khuất cặp mắt xinh đẹp kia, chặn đi tia sáng trong ánh mắt: “Miên Miên, tay của anh đau quá a.”

Hà Miên Miên không thể không quay đầu, âm thanh của Hà Tư nghe có chút run rẩy, không giống giả vờ, cô cẩn thận nắm lấy tay anh trai mình: “Ở đây sao?”

“Ừm. Có thể là vừa nãy không cẩn thận đυ.ng phải, là do em đã kéo anh.” Hà Tư Viễn gật đầu, vẻ mặt ủy khuất.

Hà Miên Miên cảm thấy hết chỗ nói, rõ ràng là anh quản không được móng heo của mình được không? Hơn nữa cô rõ ràng kéo cái tay không bị thương mà. Bất quá, anh trai vẫn đang bị thương không nên cùng anh ấy so đo: “ Xin lỗi anh, anh trai.”

Hà Tư Viễn hiện lên một nụ cười ở khóe miệng, bất quá rất nhanh đã bị anh che dấu, thời điểm nhìn về phía em gái, cặp mắt kia trong sáng đến mức không có một chút tạp chất nào: “Anh không có ý tứ muốn trách em Miên Miên, chỉ là…” Thiếu niên đột nhiên ghé vào tai em gái mình nhẹ giọng thì thầm: “Anh muốn đi tiểu, em giúp anh được không, anh không thể làm một mình được.”