Chương 7.2: Em trai còn biết sửa máy tính

Dịch: Team Sunshine

Cô mím môi sau đó dắt anh đến bàn làm việc của mình. Trên người anh cũng không có chút mùi mồ hôi nào, sạch sẽ sảng khoái, ngẩng đầu nhìn, tóc cũng giống như vừa mới gội. Tân Hoài Nguyệt kéo ghế ngồi bên cạnh nhìn, cố tình hỏi: "Anh tắm đấy à?"

Ngón tay anh đang nhấp chuột hơi khựng lại, sau đó thản nhiên đáp một tiếng: "Ừ."

"Tắm làm gì vậy?"

"Muốn tắm."

Tân Hoài Nguyệt định hỏi thêm gì đó thì máy tính đã khôi phục lại trạng thái bình thường sau vài thao tác của Tiết Cẩn Độ: "Em thử xem xem còn tệp tin vừa nãy không?"

Cô tìm đến tệp tin đó rồi mở ra: "Wow! Ở đây! Tuyệt quá!"

Tiết Cẩn Độ gật đầu: "Thế anh về đây."

"Ừ, vậy em không tiễn anh nữa." Lãng phí gần hai tiếng đồng hồ, không biết có thể làm xong trước giờ tan tầm hay không.

Nhìn bóng lưng cô độc của Tiểu Tiết xa dần, có người phẫn nộ bất bình: "Tiểu Tân, cô... Chỉ thế thôi à? Lợi dụng bạn trai nhỏ của cô rồi bảo cậu ấy đi sao?

"Cô đúng là một người phụ nữ vô tình!"

"Đúng vậy, cô nỡ để cậu ấy cô đơn lẻ bóng đi về nhà một mình như vậy sao? Cô đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn."

"Tiểu Tân, cái này là tôi phải nhắc nhở cô rồi, anh đẹp trai là phải yêu thương thật nhiều vào! Hành động lần này của cô là không đúng. Ít nhất cũng phải cho người ta một cái ôm tình yêu chứ?"

Tân Hoài Nguyệt nghe thấy vậy thì đỏ mặt, cô vội vàng chạy theo Tiết Cẩn Độ, nhìn thấy vành tai đỏ bừng của anh, nở nụ cười: "Đi thôi, em tiễn anh xuống dưới, anh đẹp trai."

Cô nhớ tới ngày này trong quá khứ, anh cũng cố ý chạy tới đây sửa máy tính cho cô, cô nhớ rõ ngày đó tâm trạng của anh rất tệ. Trong không gian thang máy chật hẹp, cô nhìn vành tai đỏ ửng của anh, bỗng chốc như hiểu được điều gì đó.

Mấy người đồng nghiệp của cô cũng trêu chọc anh như ngày hôm nay.

Họ nói: sao em trai của cô tốt thế, gọi cái là đến ngay.

Hơn nữa cô còn lấy lý do "em trai đang chuẩn bị thi đại học" để từ chối ý nghĩ muốn kéo anh ra ngoài tụ tập một bữa của đồng nghiệp.

Đêm đó, anh còn giận dữ thúc thật sâu vào cơ thể cô, sau khi kết thúc còn nói với cô rằng em trai có thể làm những chuyện này với cô sao? Sau đó anh đã tức giận, kiên quyết không nói chuyện với cô rất lâu, là cô dỗ dành mấy ngày mới xong chuyện.

Tiết Cẩn Độ cũng thích cô sao?

Xuống dưới lầu, Tiết Cẩn Độ vẫn như vậy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, giọng điệu nói chuyện cũng không có gì khác lạ, tựa như trời sinh con người anh chính là như vậy, anh sẽ không dễ dàng biểu đạt cảm xúc của mình. Cô chưa từng nhìn thấy niềm vui quá mức hay tâm trạng buồn bã trên khuôn mặt anh. Ngày mẹ anh mất, anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi ở cuối giường, sắc mặt không hề thay đổi nhìn chằm chằm vào vách tường trống rỗng, không khí trầm lặng.

Chỉ khi nhìn thấy cô đến, anh mới để lộ ra chút biểu cảm giống một con người.

"Chị đến đây làm gì?"

"Chị nghe nói nhà em xảy ra chuyện. Chị thấy hơi lo lắng cho em."

Khi đó cô đã quấn lấy anh rất lâu, liên tục gửi tin nhắn Wechat cho anh, tuy là mỗi lần chỉ có thể nhận được mấy từ "ừ", "ờ", "được" cho có lệ nhưng anh cũng chưa từng mất tích, ba bốn ngày không trả lời tin nhắn. Cô đến quán bar hỏi thăm thì chỉ biết rằng anh đã không đi làm một tuần nay rồi. Mẹ anh đau bệnh qua đời, anh ở một mình trong ngôi nhà nhỏ bé này cũng không biết đã chịu đói bao lâu rồi.

"Em có đói không, chị nấu cơm cho em ăn nhé." Cô lắc lư túi thức ăn trong tay, mỉm cười hỏi anh.

Lúc này nhìn anh giống như con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, cô thấy hơi sợ nhưng không hề lùi bước. Anh lê bước chân nặng nề đi về phía cô, mỗi lần nhấc chân tiến về phía cô, trái tim cô lại rung động. Anh đến gần cô, cầm lấy túi ni lông trong tay cô rồi đặt nó lên bàn, tay siết chặt eo cô rồi đẩy cô sát vào tường, anh cúi đầu và nói với cô: "Chị vẫn còn cơ hội rời khỏi tôi."

Không đợi cô trả lời thì anh đã mạnh mẽ hôn cô, ôm cô lên giường.

Trước đây anh chưa từng nói "thích" chứ đừng nói đến "yêu" với cô.

Có lẽ chỉ vì "cần", mà đúng thời điểm đó, cô lại tình cờ xuất hiện, trở thành cọng rơm cứu mạng của anh.

"Tối nay muốn ăn gì?"

Nhìn Tiết Cẩn Độ trước mắt, đầu óc Tân Hoài Nguyệt có hơi hỗn loạn, cô đáp: "Gì cũng được."

Anh gật đầu, nhìn cô nói: "Thế anh đi đây." Hình như anh đang chờ đợi một điều gì đó.

Tân Hoài Nguyệt gật đầu: "Được." Đợi anh ra ngoài, cô lại bước vào thang máy.

Tiết Cẩn Độ mím môi, thoạt nhìn có vẻ không được vui. Vẫn không đợi được thứ mình muốn, anh quay đầu đi vài bước, ngoảnh đầu lại thấy cô vẫn đứng tại chỗ, anh lại nói tiếp: "Anh đi đây."

"Ừ, tạm biệt." Tân Hoài Nguyệt vẫy tay với anh, sau đó xoay người đi vào thang máy.