Chương 4-2

Âm thanh của 01 vang lên trong đầu Dung Thời ngay khi người xuất hiện.

【Tần Lâm, bảy mươi tám tuổi, Alpha, viện sĩ Viện nghiên cứu sinh vật trung ương Đế Quốc, chuyên gia lĩnh vực tin tức tố, bạn đời Thiên Phàm –】

Tần Lâm đặt một chiếc bình giữ nhiệt xuống bàn, cười thật hòa ái: “Tôi thấy cậu còn trẻ mà nhỉ? Tôi nấu canh mang tới, cậu cũng uống đi.”

Thiên Phàm sửa sang vẻ mặt cáu kỉnh, để Dung Thời ngồi đó rồi đứng dậy đi lấy bát.

Dung Thời giúp Tần Lâm mở nắp bình giữ nhiệt, bỗng nghĩ tới gì đó, hắn hỏi: “Ngài cảm thấy trên đời này có hai người mang tin tức tố phù hợp một trăm phần trăm không?”

Tần Lâm hơi bất ngờ vì hắn đề cập tới vấn đề này, ông cười trả lời: “Trên lý thuyết thì có, nhưng xác suất là một phần trăm tỷ, đời người ngắn ngủn được mấy trăm năm, cùng lắm thì gặp gỡ độ chục triệu người, trừ phi có tác động từ bên ngoài, bằng không sợ rằng cả đời cũng chẳng gặp nổi.”

Dân cư Đế Quốc khổng lồ, Alpha và Omega chỉ chiếm 20% tổng dân cư nên không phải lo lắng về nguy cơ bùng nổ dân số.

Điều luật quy định bắt buộc kết hợp não bộ trí tuệ đã bị bãi bỏ từ một nghìn năm trước, đồng nghĩa với các chương trình thông minh tương tự cũng chìm vào quên lãng.

Nếu xác suất thấp như vậy thì những tên kia làm cách nào tìm được Omega có tỉ lệ trùng khớp 100% với hắn nhỉ? Thậm chí tin tức tố của Omega kia mơ hồ có thể điều khiển được hắn.

Dung Thời: “Tỉ lệ xứng đôi 100% càng dễ bị ảnh hưởng từ đối phương đúng không? Liệu thời điểm Omega động dục có khiến Alpha chẳng kiểm soát nổi mà hành động theo mệnh lệnh của đối phương không?”

Cái túi trong tay Tần Lâm đột nhiên rơi xuống, ông xoay người nhặt, cười nói: “Trong quan hệ AO thì Alpha chiếm vị trí chủ động tuyệt đối, bất kể thời điểm nào đi chăng nữa cũng không thể bị Omega điều khiển được, cậu cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?”

Dung Thời lưu ý vẻ mặt cứng đờ trong phút chốc kia, tới khi ông nhìn lại thì hắn đã cụp mắt đùa nghịch chiếc bình giữ nhiệt: “Em tính tìm vợ nên muốn hiểu rõ hơn.”

Thiên Phàm hí hửng cầm bát quay lại, vừa nghe thấy hắn nói thế thì lại tức ngực khó thở.

-

Bãi đáp phi thuyền phía đông sao Học Phủ.

Tống Du đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, đi lướt qua đại sảnh rộng lớn khiến không ít người xôn xao.

“Oa, mấy anh chị ở đây nhiệt tình chả kém gì sao Đế Đô cả.” Tần Lạc hạ kính râm nhìn lướt qua đám đông rồi lại đẩy về: “Gương mặt này của anh đúng là đi tới đâu nổi tiếng tới đó, đã che kín vậy rồi mà còn khiến họ kêu ngao ngao.”

Tống Du thờ ơ bảo: “Gọi xe đi.”

Tần Lạc dùng thiết bị đầu cuối quét qua bộ phận cảm ứng trên cánh cửa lớn, khi hai người vừa bước ra ngoài thì một chiếc xe huyền phù kiểu dáng thời thượng màu đen vừa vặn đáp xuống trước mặt.

Hai người lên xe, Tần Lạc thiết lập đường bay, cậu nhìn gương chiếu hậu bên trong mà cảm thấy như đang nằm mơ.

Hai người chạy tới sao Học Phủ nhập học.

Nhớ lại sự việc ngày hôm qua, đến bây giờ cậu vẫn còn khϊếp sợ.

Cậu và trợ lý vác thi thể người hầu đi xử lý xong rồi chạy về, vừa vặn thấy một đám cận vệ hoàng gia đang vây quanh Tống Du và Tống Kha. Tống Kha mặt đầy máu, quỳ rạp trên nền, Tống Du thì túm lấy tóc và nện đầu hắn xuống đất.

Nếu kẻ khác dám quậy phá trong cung đã sớm bị bắn chết, nhưng kẻ đánh người chính là nhị vương tử! Cận vệ hoàng gia nào dám ra tay, cuối cùng người được quốc vương phái tới khuyên can thì Tống Du mới dừng tay.

Trước khi được mời về, Tống Du vô cùng kiêu ngạo quẳng lại một câu “Đừng để tôi trông thấy anh, tôi thấy lần nào sẽ đánh lần ấy”.

Khi đó cậu ta tưởng bầu trời sắp sụp đổ đến nơi, suýt đái ra quần mà tìm cha mình bàn bạc kế sách, lo lắng tới nỗi thao thức cả đêm.

Kết cục rắm cũng chẳng thả lấy một quả, sáng sớm hôm sau quốc vương đã phê chuẩn đơn xin chuyển trường của Tống Du. Có hai yêu cầu kèm theo, thứ nhất phải có Tần Lạc đi cùng, thứ hai không được bại lộ thân phận vương tử, nếu bại lộ thì lập tức về cung.

Xe chạy ra ngoài, Tần Lạc bèn tám chuyện: “Anh ác thật đấy, nghe cha em nói Tống Kha bị đứt ba khúc xương sườn, tay phải gãy, não chấn động, nằm dưỡng thương tầm nửa tháng mới bình phục.”

Nói đến đây thì thể xác và tinh thần của cậu ta lập tức trở nên thoải mái, đôi má lúm đồng tiền trên má lõm sâu.

Tống Du rút ra một quyển sách từ trong ba lô, đặt trên đùi rồi thờ ơ bảo: “Gà yếu rớt mồng tơi, chưa đánh đấm bao giờ.”

Tần Lạc liếc tiêu đề trên bìa sách “Bí mật về thời gian trong vật lý lượng tử”, đôi mắt không nhịn được nhìn chăm chú, đọc sách vật lý để giải trí cũng chỉ có nhị điện hạ mà thôi.

“Tuy nhiên thời gian tới phải nhẫn nhịn.”

Đại vương tử sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này, họ đang ở sao Học Phủ, chẳng nắm được tình huống sao Đế Đô, phải cố gắng tránh để đối phương bắt được nhược điểm.

Tầm mắt Tống Du lướt qua dãy công thức phức tạp: “Ai bảo tôi nhẫn nhịn?”

Tần Lạc sửng sốt: “Vậy anh tới đây làm gì?”

Tống Du: “Chơi.”

Tần Lạc: “…” Quá giỏi.

-

Dung Thời vừa ra khỏi tòa nhà thì có người chạm vào bả vai, hắn nghiêng đầu nhìn, âm thanh của 01 vang lên.

【Trần Thần, ba mươi tư tuổi, Beta, phụ tá của ngài kiêm phó chỉ huy quân đoàn thứ nhất, quân hàm đại tá–】

“Chào cậu, chủ tịch Dung.” Nam sinh viên duỗi tay ra trước mặt hắn, đôi mắt cong cong: “Tôi là sinh viên hệ chỉ huy năm thứ hai, Trần Thần.”

Dung Thời bắt tay anh ta: “Dung Thời.”

“Rất khó tìm được người không biết tới cậu trong trường quân đội này.” Tính cách Trần Thần rất tự nhiên, cởi mở.

“Tôi thích những người anh em dám nói ra sự thật.” Anh ta thì thầm: “Thời đại nào rồi mà còn phấn đấu phụng sự vì Tổ quốc cơ chứ, ai mà cam lòng trung thành và tận tâm với một người khác, đầu óc có vấn đề rồi, chơi bời quậy phá qua ngày chẳng thơm hơn à?”

Dung Thời nghe thấy giọng nói, trước mắt hiện lên hình ảnh anh ta che chắn cho mình mà bị bắn thành cái sàng, giọng hơi khô: “Phải, tội gì không quậy phá ăn chơi cho qua ngày chứ.”

Trên đường về ký túc xá đi qua căng tin số mười sáu, nơi này gần hệ quân chính, đồ ăn thiên về vị ngọt, rất được nhóm Omega yêu thích.

Khi họ chuẩn bị đi vòng qua thì một đám sinh viên Omega lớp trước ùa ra vây quanh.

“Này em trai, chúng ta cùng đi ăn nha.”

“Đệt! Càng nhìn gần càng thấy đẹp trai! Có đối tượng chưa em giai?”

“Cậu xem anh đây có đủ dịu dàng không này? Phù hợp tiêu chuẩn người vợ hiền của cậu chứ?”

Trước nay Dung Thời chỉ bó tay trước hai người, thầy Thiên Phàm và em trai Miên Miên, hai người đều là Omega.

Hơn nữa từng bị hãm hại ở kiếp trước nên hiện giờ hắn hơi dị ứng với Omega.

Mắt thấy Trần Thần bị bao phủ trong đám đông, ngày càng nhiều, Dung Thời bình tĩnh bảo: “Tôi thích Alpha.”

Đám đông chớp mắt, im lặng, rồi bắn ngược ra một tràng âm thanh mãnh liệt như động đất.

“Nói bậy, chúng tôi không tin.”

“Ha ha ha ha ha… em giai luống cuống kìa, thật đáng yêu quá đi.”

“Thích Alpha kiểu nào, cậu chỉ cho chúng tôi xem với.”

Tầm nhìn Dung Thời đảo khắp đám người, một vệt màu vàng bỗng lướt qua khóe mắt, hắn bèn nhìn sang, khi thấy rõ đó là một Alpha thì hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay vươn ra, hầu như chẳng kịp suy nghĩ gì, hắn thốt lên: “Nhất là kiểu vừa đẹp trai vừa nổi bật như cậu bạn kia kìa.”

Thật vất vả mới tìm được căng tin, còn chưa đi tiếp thì Tống Du nghe thấy câu nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, đặc biệt hắn còn chỉ thẳng vào mặt cậu, muốn bỏ qua cũng khó.

Cậu dừng chân, cách đám đông nhìn qua.