Hồi 1 - Chương 3: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

04.

Danh tính của nạn nhân đã được xác định. Các trinh sát kỹ thuật đã tìm thấy chứng minh thư trong ví của cậu ta, qua xác minh của cơ quan chức năng, cậu ta tên là Vương Tử Hiên, sinh năm 1998, sinh viên năm ba khoa Kiến trúc đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý. Cha của cậu ta tên là Vương Đức Phúc, là một nhà phát triển bất động sản nổi tiếng của thành phố Sở Nguyên, đại biểu của Đại hội Nhân dân thành phố, có ảnh hưởng nhất định trong giới chính trị và thương mại.

Tôi cũng hạ thấp giọng nói: "Vương Đức Phúc? Cái tên này rất quen thuộc, hình như có hai lần hội nghị liên minh cảnh sát và nhân dân thuê địa điểm tại công ty của ông ta.

Thẩm Thứ nói: "Chính là ông ta, ông ta luôn tích cực xây dựng mối quan hệ tốt với cảnh sát, chuyện lớn chuyện nhỏ nào cũng chủ động chạy trước chạy sau, bỏ tiền góp sức, thành phố còn trao giải thưởng công dân tốt cho ông ta." Anh ấy sợ bị các phóng viên nghe bằng một tai, lại bắt gió bắt bóng viết bừa bãi, lập tức để lại hai nhân viên kỹ thuật tiếp tục dọn dẹp hiện trường, cũng lệnh cho những người khác chia nhau điều tra.

Phùng Khả Hân lái xe đến Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý.

Nhà trường đã nhận được thông báo của cảnh sát, vô cùng coi trọng chuyện này, phái viện trưởng đến tiếp đón, giáo viên chủ nhiệm Trịnh Thiều Hàm của Vương Tử Hiên cũng đi cùng.

Trịnh Thiều Hàm hai mươi lăm tuổi, ăn mặc thời trang, thoạt nhìn không khác gì một sinh viên đại học. Nhưng cô ta cư xử rất lão luyện, nói chuyện cẩn thận, lộ ra sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.

Theo lời giới thiệu của cô ta, Vương Tử Hiên khi còn sống được coi là sinh viên xuất sắc phát triển toàn diện "Đức Trí Thể Mỹ Lao", cậu ta yêu âm nhạc, đã thành lập một ban nhạc, đảm nhận vai trò nghệ sĩ guitar kiêm ca sĩ chính, nhiều lần đoạt giải thưởng trong các buổi biểu diễn văn nghệ các cấp. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định cậu ta có thể chiếm được một vị trí trong danh sách nghiên cứu sinh được cử đi. Cô ta vừa khϊếp sợ vừa đau thương trước cái chết ngoài ý muốn của Vương Tử Hiên, trong lúc nói chuyện có vài lần hốc mắt đỏ lên, nhìn ra được tình cô trò hơi quá mức.

Vương Tử Hiên và một nam sinh sống chung trong một căn phòng ngủ. Theo lời Phùng Khả Hân miêu tả, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy tuyệt đối không tin phòng ngủ của học sinh sẽ xa hoa như vậy, so với phòng tám người sơ sài ở Học viện Cảnh sát, quả thực là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất. Phòng ngủ rộng khoảng một trăm mét vuông, ở giữa là phòng khách và phòng ăn, mỗi bên có một phòng ngủ, chia ra hai phòng tắm riêng biệt; sàn nhà được lát gỗ cứng, đồ nội thất trong phòng đều là đồ gỗ cao cấp, TV, máy tính, máy giặt, bồn tắm mát xa, đầy đủ tất cả mọi thứ. Chi phí thuê hàng tháng của mỗi người là hơn năm nghìn nhân dân tệ.

Trịnh Thiều Hàm cho biết, đây là ký túc xá sinh viên cao cấp nhất của Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý, tổng cộng chỉ có ba phòng, chủ yếu là để đáp ứng nhu cầu đặc biệt của sinh viên có điều kiện gia đình vượt trội, để bọn họ có thể sống và học tập trong một môi trường tốt hơn. Sau đó Phùng Khả Hân thẳng thắn thừa nhận với tôi, cô ấy sợ lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt nhà giáo nhân dân, cố gắng kiềm chế bản thân, không dám biểu lộ vẻ hâm mộ hay ghen tị đối với căn phòng ngủ này.

Nam sinh cùng Vương Tử Hiên ở chung trong căn phòng xa hoa tên là Cố Văn Văn, tên lộ vẻ trung tính, vóc người cũng có chút khó phân biệt cao to hay thư sinh. Mái tóc dài màu vỏ quýt, khuôn mặt sắc bén tái nhợt, đôi mắt như được phác họa, cao ngạo đẹp trai lạnh lùng, hình thành tương phản rất lớn cùng với thân phận sinh viên khoa Triết học của cậu ta. Bản thân cậu ta cũng đa năng, đam mê tham gia các hoạt động xã hội, đồng thời là Chủ tịch Hiệp hội người hâm mộ trường và Chủ tịch Hiệp hội Nhϊếp ảnh, theo đuổi các ca sĩ Nhật Bản và Hàn Quốc, chơi với máy ảnh cao cấp, giành được một số giải thưởng nhϊếp ảnh cấp thành phố.

Cũng có lẽ là bởi vì có xuất thân "cao quý", Cố Văn Văn không hề tỏ ra kinh sợ đối với Phùng Khả Hân và Trịnh Thiều Hàm, ngược lại có chút lạnh nhạt, không để ý. Cậu ta nói thời gian nghỉ ngơi của cậu ta và Vương Tử Hiên khác nhau, phong cách âm nhạc yêu thích cũng hoàn toàn trái ngược, mặc dù hai người ở chung phòng, nhưng bình thường rất ít nói chuyện, cho nên cậu ta cũng không hiểu rõ Vương Tử Hiên. Lần cuối gặp mặt là ba ngày trước, bởi vì Vương Tử Hiên thường xuyên cùng bạn bè đi chơi suốt đêm nên cậu ta cũng không để trong lòng. Cậu ta hoàn toàn không biết gì về vòng bạn bè của Vương Tử Hiên cả.

Mãi đến khi Phùng Khả Hân nói ra tin Vương Tử Hiên bị sát hại, Cố Văn Văn mới lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ. Cậu ta mở to đôi mắt đen nhánh, nói chuyện cũng không lưu loát: "Cậu ta bị người khác... Gϊếŧ sao? Làm sao có thể được? Thật đáng sợ!" Không trách cậu ta phản ứng mãnh liệt, nếu người bên cạnh đột nhiên đột tử, cho dù là ai đi nữa thì trong chốc lát đó cũng khó có thể tiếp nhận.

Phùng Khả Hân truy hỏi Cố Văn Văn đã từng nghe thấy Vương Tử Hiên nhắc đến việc có mâu thuẫn với người nào không, dưới tình huống bị kích động Cố Văn Văn thốt lên: "Cậu ta cả ngày lêu lổng với mấy người trong xã hội, chuyện gì cũng dám làm, ai biết cậu ta có chọc phải người nào hay không.”

Trịnh Thiều Hàm bất mãn nói: "Người cũng đã chết rồi, tích một chút khẩu đức đi, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.”

Phùng Khả Hân bất mãn liếc cô ta một cái, lại cổ vũ Cố Văn Văn nói: "Có cái gì thì nói cái đó, cảnh sát sẽ điều tra, không cần cậu phải chịu trách nhiệm.”

Nhưng Cố Văn Văn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, thoái thác nói mình và Vương Tử Hiên không quen biết, không biết chuyện gì hết.

Phùng Khả Hân tiếp tục đến gặp mấy người bạn học của Vương Tử Hiên, tất cả mọi người đều ấp úng, muốn nói lại thôi, thoái thác nói không giao tiếp nhiều với Vương Tử Hiên, không biết cuộc sống riêng tư của cậu ta. Phùng Khả Hân không điều tra được điểm mấu chốt, buồn bực trở về đội cảnh sát.