Chương 1.2: Lớn chừng nào

Người đàn ông ngồi trên sô pha, những sinh viên nói nhao nhao thì thầm bên cạnh hình như không quá dám vây quanh người đó, vừa rồi chỉ có nhân vật chính của tiệc sinh nhật uống một ly rượu với cậu ta.

Một tay cậu chàng vắt trên lưng ghế, một tay đặt trên đầu gối, trong tay cầm một ly rượu, chầm chậm lắc đều. Trên người mặc một chiếc áo thun đơn giản dán sát vào cơ thể, loáng thoáng hiện ra đường cong cơ bắp lờ mờ ở dưới, trên cổ đeo một mặt dây chuyền kim loại, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng bạc.

Sau khi đối diện với ánh mắt của Trì Sương, mày kiếm của cậu ta hơi nhếch lên, nhấc tay giơ ly rượu với Trì Sương, cách không làm động tác cụng ly, sau đó ngửa đầu uống cạn ly phần rượu ít ỏi dư lại trong ly.

Trong nháy mắt hầu kết cậu ta chuyển động, bước chân Trì Sương khựng lại, đột nhiên thay đổi phương hướng, đi qua chỗ đó.

“Thật ngại quá, đột nhiên đầu tôi hơi choáng váng, có thể ngồi ở đây một chút không?” Mày liễu của Trì Sương nhíu lại, xoa xoa huyệt Thái Dương vờ không khoẻ.

Người đàn ông đối diện buông chén rượu, ngửa đầu nhìn Trì Sương đang đứng, cười như không cười.

Trì Sương đối diện với tầm mắt đối phương, hơi lạnh gáy, bây giờ sinh viên nam đều có khí thế như vậy à? Biểu tình kia làm Trì Sương hơi rụt rè, cảm giác bản thân đã tìm phải một cậu nhóc không dễ xơi rồi.

Vào lúc Trì Sương muốn từ bỏ, người đàn ông đó đột nhiên mở miệng: “Ngồi đi.”

Nói xong, cậu ta còn duỗi tay về phía Trì Sương, giống như muốn đỡ lấy người đang “Choáng váng đầu” là cô đây. Trì Sương nhìn bàn tay to rộng với các ngón tay thon dài trước mắt, do dự đặt tay mình lên.

Nháy mắt tiếp theo, người đàn ông kia nắm ngược lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể cậu ta lập tức truyền đến, khiến trái tim Trì Sương hơi loạn. Cậu ta kéo cô ngồi xuống sô pha. Chờ cô ngồi vững lập tức thu tay lại, bàn tay Trì Sương chợt lạnh, khiến cô bỗng bừng tỉnh.

Bản thân đúng là bị bệnh, cầm tay cái thôi mà tim cũng đập nhanh được, cứ như 800 năm chưa nhìn thấy đàn ông ấy.

Trên tay người kia có vết chai, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng Trì Sương cũng cảm nhận được, cứng cứng. Nhưng trên tay sinh viên thể dục có vết chai cũng là bình thường, chỉ không biết cậu ta học bộ môn gì.

Trì Sương dựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt, đêm nay cô uống vài ly rượu thật sự hơi không thoải mái, nhưng vẫn chưa đến mức say.

“Muốn uống nước không?” Người bên cạnh có lẽ thực sự tin lời cô nói, cầm một chai nước khoáng chưa mở ở trên bàn lên đưa cho Trì Sương.

Trì Sương không dám uống, lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Người đàn ông dường như cười nhẹ một tiếng, xung quanh quá ồn, Trì Sương không nghe rõ. Chai nước khoáng cô không nhận lấy được người kia vặn nắp ra, rót nửa ly vào ly rượu trống của bản thân, sau đó uống một hơi hết sạch.

Rõ ràng chỉ là uống nước khoáng, sao cậu ta có thể uống như thưởng thức rượu vậy, đây là đang ra vẻ điển trai à? Trì Sương nhìn sườn mặt dưới ánh đèn mờ tối của cậu ta, nghĩ thầm, đúng là sinh viên trẻ ngây thơ non nớt.

Ai ngờ giây tiếp theo, người đàn ông ấy lại đẩy nửa chai nước khoáng còn lại đến trước mặt Trì Sương.

Trì Sương giật mình.