Chương 50

Đạo diễn Lưu và mọi người: ? ? ?

Bát hoàng tử đã chết như vậy sao? Họ chưa bao giờ thấy ghi chép nào như vậy, và những gì họ từng xem đều nói rằng anh ta chết do trượt chân té xuống nước.

"Oa! Anh cả thật lợi hại! Làm sao anh cả lại biết thế?"

Tiểu Tinh Tinh tò mò nhìn Tô Tu, cô bé có thể nhìn thấy cuộc đời của Tiểu Quỷ Vương bằng đôi mắt âm dương, nhưng anh cả lại không có mắt âm dương a.

Tô Tu dịu dàng nói: “Anh từng đọc một cuốn sách, trong đó có ghi chép.”

Tiểu Quỷ Vương: …

Đó là cuốn sách gì, là ai, tại sao lại ghi lại chuyện này của hắn làm gì chứ!

Tiểu Quỷ Vương quả thực muốn nôn ra máu.

Biết được hắn chết như thế nào, đạo diễn Lưu và những người khác đều tỏ ra phức tạp.

Vị hoàng tử thứ tám này thoạt nhìn không thông minh lắm, tại sao hắn lại dám nói cho bọn thổ phỉ biết mình là Bát hoàng tử được?

Có tên thổ phỉ nào dám tới đòi tiền hoàng đế chứ!

Chỉ còn cách gϊếŧ hắn ta thôi.

Bằng không, nếu để hắn đi, bọn chúng sẽ không có đường sống.

Cái này…

Quỷ Vương ngu ngốc như vậy, bọn họ có nên quỳ hay không đây?

Đạo diễn Lưu và những người khác đứng dậy cũng không được, không đứng dậy cũng không được.

Thôi, vẫn nên quỳ xuống đi, dù sao hắn cũng là Quỷ Vương, nếu hắn tức giận, bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Còn có cuốn sách ghi lại chuyện này sao? Em cũng muốn đọc!"

Sự hứng thú của Tiểu Tinh Tinh đã được khơi dậy.

Tô Tu nheo mắt cười nói: "Được, đợi chúng ta trở về, anh sẽ dẫn bé cưng đến thư viện nhà chúng ta, bên trong sách gì cũng có."

"Được ạ, được ạ!"

Tiểu Tinh Tinh rất vui vẻ.

"Khụ, Tiểu Tinh Tinh, vậy bọn họ..."

Đạo diễn Lưu dũng cảm lên tiếng, những người bên trong đều là những người được ông mời tới.

Ngàn vạn không thể để họ xảy ra chuyện.

Tiểu Tinh Tinh nhìn Tiểu Quỷ Vương: "Anh trai nhỏ Vân Thái Sơ, anh có thể thả bọn họ đi được không?"

Vân Thái Sơ vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề."

Chỉ cần một cái vẫy tay, ngôi nhà đã trở lại màu sắc ban đầu, những người đó bị một cơn gió mạnh hất văng ra ngoài.

Nhìn thấy Vân Thái Sơ, mọi người đều hét lên: "Ahhh, có quỷ!!"

"Ô ô ô, không phải tôi đã trốn rồi sao? Tại sao lại bị phát hiện rồi?"

"Có chỗ nào có thể trốn không? Mẹ ơi, cứu con!"

“Tôi phải nhanh lên!!” Vẫn còn có người dùng tay đào hố, một bên vẫn đang tụng kinh: “Mi li ma la, Phật tổ phù hộ, nam mô a di đà phật!”

Đám người đạo diễn Lưu mắt chữ A mồm chữ O, những người này, không quay đầu lại nhìn bọn họ một chút sao?

Tiểu Tinh Tinh lấy ra một lá bùa trấn tĩnh, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nói: “Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh, tâm nghi khí tĩnh, vọng ta độc thần, tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy, giao nhau nếu dư, vạn biến không kinh, vô si vô giận, vô dục vô cầu, vô xá vô bỏ, vô vi vô ngã.”

Sau khi đọc thần chú xong, lá bùa không cần gió mà tự nhiên bay lên, mọi người chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua mặt, lòng đang căng thẳng bỗng dưng trở nên bình yên hơn.

Trong lòng cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

Các nhân viên dừng động tác và quay lại thì thấy họ đã đi ra ngoài.

Họ vội vàng chạy về phía đạo diễn Lưu và mọi người: "Ô ô ô, đạo diễn Lưu, chúng tôi sẽ không bao giờ làm loại công việc này nữa đâu."

"Vừa rồi thiếu chút nữa thì chúng tôi đã bị hù chết rồi."

Tiểu Tinh Tinh lấy ra mấy lá bùa ném lên không trung, theo chỉ dẫn của cô bé, những lá bùa này rơi vào người những người vừa đi ra khỏi nhà ma, loại bỏ quỷ khí trong cơ thể bọn họ.

Đạo diễn Lưu vội vàng đứng dậy đi tới ôm chặt bọn họ, cùng nhau khóc.

"Cảm ơn con nhé, Tiểu Tinh Tinh!" Đạo diễn Lưu nghẹn ngào mở miệng.

Tiểu Tinh Tinh khẽ lắc đầu.

Viên sữa nhỏ nhẹ nhàng mỉm cười: "Không có gì đâu ạ!"

Tiểu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Vân Thái Sơ, Vân Thái Sơ thấy cô bé nhìn sang, cứng đờ người: "Thật sự không ngờ bọn họ lại nhát gan như vậy, ta chỉ là nghe nói nơi này có nhà ma, nên mới nghĩ đến việc tới đây chơi thôi."

"A, do gần đây ta cảm thấy nhàm chán quá."

"Ta cam đoan với ngươi, về sau ta sẽ không như vậy nữa, ngươi có thể tha cho ta lần này được không?"

Tiểu Tinh Tinh chỉ vào những nhân viên công tác vẫn còn đang sợ hãi bên cạnh.

"Anh trai nhỏ Vân Thái Sơ, anh phải hỏi bọn họ nha!"

Vân Thái Sơ: "..."

"Ta là Tiểu Quỷ Vương a! Ta chưa bao giờ xin lỗi kẻ yếu!"

"Như vậy à."

Tiểu Tinh Tinh móc móc, từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy màu vàng.

Vân Thái Sơ: !!!

Một lời không hợp liền uy hϊếp ta sao?

Ngươi cho rằng làm như vậy thì ta sẽ nhượng bộ sao?

Ta sẽ.

Vân Thái Sơ vội vàng quỳ xuống, ủy khuất nhìn bọn họ: "Ta sai rồi, ta không bao giờ dám tái phạm nữa, hôm nay thực sự rất xin lỗi các ngươi."

"Ta đã nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của mình và vô cùng xin lỗi về chuyện này. Xin các ngươi, hãy tha thứ cho ta!"

"Ta cũng chưa bao giờ có ý định làm hại đến tính mạng của các ngươi."

Nếu Vân Thái Sơ có thể rơi nước mắt, lúc này đã lệ rơi đầy mặt rồi.

Về quy củ cách đây một trăm năm trước , có câu "Dưới đầu gối của nam nhân có vàng"?

Ah.

Hắn đã không còn là hắn của một trăm năm trước nữa, bây giờ hắn là Vân - Bậc Thầy Trò Chơi Hiện Đại - Thái Sơ.

Quan trọng nhất là hai chữ hiện đại!

HIỆN ĐẠI!

Hắn là hồn ma của thời hiện đại!

Hắn đã sớm vứt bỏ những thứ phong kiến cặn bã

đó từ lâu rồi.

Hiện tại hắn, co được dãn được!

Tiểu Tinh Tinh: …