Chương 12: Cạm bẫy

Trước đây rất lâu, An Lạc từng là một thế giới linh khí nồng đậm. Tu sĩ đông đảo như nấm sau mưa, đại năng hùng mạnh đâu đâu cũng có, lên trời thành tiên chẳng phải truyền kỳ. Giới tu hành hướng tâm về đại đạo không mấy quan tâm đến câu chuyện thế nhân. Hai phe ma - đạo vẫn luôn đối nghịch với nhau nhưng chưa đến mức đẩy đối phương vào đường cùng.

Cuộc sống vẫn sẽ yên bình như thế nếu không xảy ra sự cố đảo lộn quy tắc thiên đạo. Người gây tai họa chính là Kiếm Thánh Đông Hoa - vị tu sĩ hùng mạnh nhất thời bấy giờ.

Chuyện ngày xưa kể lại, Đông Hoa say đắm một nữ ma tu tài sắc vẹn toàn, tâm tính hiểm ác. Con đường tu hành của Như Uyên trải đầy mạng người vô tội. Khi Đông Hoa đạt đến cấp độ hợp thiên, phi thăng cũng chỉ là câu chuyện sớm muộn, song bản thân ông ta lại tham lam muốn nắm tay người đẹp cùng nhau thoát trần. Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế, luật nhân quả xưa nay vốn công bằng, gieo gió đương nhiên phải gặt bão. Trên tay nàng nhớp nhúa máu tanh khó lòng vượt qua thiên kiếp từ trời cao giáng xuống.

Kiếm Thánh vì yêu mà lao vào nghiên cứu phương pháp giúp người tình né tránh luật trời. Cuối cùng Đông Hoa cũng được như ý nguyện, ông ta tìm ra Thiên Môn Trận. Trận pháp có khả năng xé mở cổng trời giúp tu sĩ bình an vượt qua lôi kiếp.

Cái giá phải trả để hình thành đại trận chính là sức sống của những tu sĩ khác. Đông Hoa mời rất nhiều đạo tu và ma tu đến chứng kiến giây phút ông ta độ kiếp phi thăng. Nào ngờ đây là chuyến đi không có ngày trở lại. Thiên Môn Trận được bày sẵn, mười ngàn tu sĩ bị lừa biến thành vật hiến tế cung cấp năng lượng cho trận pháp. Cổng trời mở ra, Như Uyên nhẹ nhàng bay vào tiên giới. Đông Hoa lại bị chính con quái vật mình tạo ra nuốt chửng. Khát vọng nắm tay mỹ nhân phiêu du tam giới bỗng chốc tan thành mây khói.

Từ đó về sau thiên đạo cũng mất đi sự cân bằng vốn có, lôi kiếp không còn xuất hiện, tu sĩ mất đi cơ hội rèn luyện tiên thể nên vô vọng chạm đến cổng trời. Hai phe ma - đạo đổ tội cho nhau, kéo theo hàng loạt cuộc chiến dai dẳng cho đến tận ngày nay.

Vĩnh An ngáp ngắn ngáp dài đánh dấu thông tin về Thiên Môn Trận rồi để cuốn sách nhàm chán qua một bên. Hiền Minh đi tới lướt qua tựa đề rồi bĩu môi:

- Cậu tin ba cái cổ tích vớ vẩn này?

Vĩnh An thờ ơ nhìn người trước mặt, vừa lấy một cuốn sách khác vừa trả lời. - Cổ tích có thể bắt đầu từ một sự kiện có thật nào đó. Dù gì thì cũng nên kiểm tra.

Đồ mọt sách chán phèo. Anh chàng bỏ ly cocktail đang uống dở xuống bàn bên cạnh, cởϊ áσ ngoài ném xuống ghế bố và bắt đầu bài tập luyện thể.

Người tu hành vốn tai thính mắt tinh, một tiếng động nhỏ cũng có thể gây khó chịu huống chi là âm thanh phì phò kế bên. Cậu nhíu mày nhìn thằng bạn. Tại sao tên này lại lăn ra đây múa may quay cuồng? Một thằng con trai mặc quần sọt áo ba lỗ chắc chắn không thể là lý do thu hút giống đực. Vĩnh An khó hiểu nhìn ra xung quanh và lập tức tìm được "nguyên nhân" đang vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn gái bên hồ bán nguyệt.

Cậu nhổm dậy khỏi ghế bố giơ chân đạp bàn tọa đung đưa qua lại đến ngứa cả mắt, đồng thời nói với sang bên kia:

- Ê! Hải Vân, sao lại mặc váy? Thua độ tiếp hả?

Vừa nghe tới hai chữ "mặc váy", Hải Vân nhảy dựng lên phóng lại thoi thằng bạn mắt hí một phát rõ đau.

- Ui... Sao lại đánh tớ. - Hiền Minh ôm bụng tỏ vẻ không phục.

Hải Vân hạ giọng đe doạ. - Vậy thì bỏ vụ cá độ.

- Không. - Anh chàng kiên định trả lời.

Cô khoanh tay lên giọng:

- Tốt thôi, từ nay ai chọc tớ một lần tớ đấm cậu một phát.

Bọn con gái sao khó hiểu thế nhỉ, sáng nắng chiều mưa chẳng biết đường nào mà lần. Hiền Minh lắc đầu đá mắt sang hung thủ gây án:

- Cậu cố ý?

- Ừ, thì sao? - Vĩnh An chẳng biết xấu hổ thản nhiên thừa nhận.

Cùng lúc đó, Đại Dương và năm sáu cô bạn đang tản bộ phía bên kia hồ. Hiền Minh nắm bắt cơ hội gào to:

- Đại Dương... Vĩnh An bên này, dám qua đây không?

Đại Dương khựng lại, híp mắt nhìn về phía đối thủ. Vừa khéo, cục tức trong bụng cũng đến lúc trả lại cho tên khốn ấy.

*****

Ba mươi phút trước, tại tầng một của thuyền bay.

Đã qua hai ngày kể từ thời điểm nhổ trại mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì bất thường. Một đám thanh niên thiếu nữ ăn chưa no, lo chưa tới nhanh chóng quên chuyện đêm ấy, bầu không khí trên thuyền trở lại bình thường. Đa số tu sinh ở lì trong phòng tranh thủ tu luyện, chỉ có năm ba bạn trẻ hội họp với nhau nói chuyện trên trời dưới đất.

Đại Dương là tu sinh nổi bật nhất trong đó. Mặt sáng dáng cao, ăn mặc sành điệu, nói chuyện có duyên, mỗi lần cười rộ lên là hai má lúm đồng tiền được dịp khuynh đảo bao nhiêu con tim non nớt. Trọng điểm là gia thế của hắn, thiếu chủ nhà họ Mạc, ai lại không muốn kết thân. Xung quanh hắn lúc nào cũng có dăm ba vệ tinh hâm mộ bám đuôi. Bàn về năng lực thì Đại Dương và Vĩnh An là hai tu sinh ưu tú nhất khóa 99. Người trước sở hữu thiên linh căn biến dị hệ phong hiếm gặp, người sau là tam linh căn tùy biến ngàn năm khó tìm. Bên tám lạng bên nửa cân, một rừng hai hổ lẽ nào ưa nhau. Dưới bao nhiêu ánh mắt si mê tán thưởng, Đại Dương thích chí chê bai đối thủ đủ đường mà không để ý...

Hiền Minh từ lầu hai đi xuống bắt quả tang một đám xúm lại bêu riếu người khác. Anh chàng nóng máu khıêυ khí©h:

- Chậc, chậc, chậc! Biết tin gì chưa? Vĩnh An tóm được yêu thú cấp III, một ngàn điểm đó nha.

- Yêu thú cấp III, một ngàn điểm, thật không? - Cả nhóm con gái trầm trồ hỏi lại.

Hắn như bị ai đó sát muối vào lòng. Khổ sở lập mưu tính kế, bỏ một đống tiền ra mua chuộc đám bạn học, cuối cùng vẫn kém tên khốn ấy trăm điểm. Sắc mặt Đại Dương lập tức khó coi vô cùng.

Anh chàng cố tình đổ dầu vào lửa.

- Nghe đồn đội mày được ngàn mốt hở? Đội tao được ngàn hai lựng cơ. Nhưng mà mày đừng có cáu, dép còn có số huống chi là con người, số đã nhọ lại thêm tài hèn sức mọn...

"Tài hèn sức mọn..." Trước giờ chưa ai dám nói với hắn như thế, Đại Dương siết chặt nắm tay hùng hổ đáp trả. - Tài hèn sức mọn, khả năng tự nhận xét của mày khá đấy. Khả năng núp váy đàn bà cũng là số một.

- Úi giời! - Hiền Minh mặt dày đáp trả. - Tao dở thì sao? Núp váy đàn bà thì sao? Tao dở nhưng tao không hèn, không xấu xa bỉ ổi. Ai như mày, dở thì chịu dở đi, chơi bẩn không thành lại ngồi đây nói xấu sau lưng người khác. Ngon thì nói trước mặt Vĩnh An đi, xem cậu ấy có cho mày đẹp mặt không?

Hắn nhếch mép khinh thường. - Yêu thú cấp III, hừ, đừng có mang ra lừa phỉnh thiên hạ. Ai không biết nó có đống phù hộ thân của giáo sư Châu Thanh. Dựa hơi ngài ấy thì tài cán gì.

Hiền Minh nhảy dựng lên. - Mày nói ai dựa hơi?

- Tao nói Vĩnh An là đứa dựa hơi. Mày nghe rõ chưa?

- Hy vọng mày dám nói trước mặt Vĩnh An. Thằng nào không dám làm con chó. - Hiền Minh còn không quên gài độ. - Mấy bạn nữ ở đây làm chứng nha! Nó mà không dám từ nay gặp người cứ sủa gâu gâu.

Nói xong, anh chàng phóng thần thức tìm kiếm đồng đội. Do thực lực yếu kém nên hình ảnh trả về cũng mờ câm.

Phía bên trên đài quan sát, giáo sư Bạch Xuân Phái đang thảo luận vấn đề gì đó cùng với mấy người khác vẻ mặt rất đăm chiêu.

Vườn hoa ở đuôi thuyền chỉ có một vài tu sinh ngồi thiền.

Khu vực giải trí quanh hồ bán nguyệt lác đác năm sáu tu sinh ra ngồi hóng gió. Hải Vân cũng ở đây, cô nàng đang hào hứng trò chuyện với mấy bạn nữ khác, tinh thần tập trung đến nỗi quên luôn mấy món ăn vặt.

Nơi vắng vẻ nhất bên cạnh hồ nước lại ngăn không cho thần thức xâm phạm, khỏi nói cũng biết ai là tác giả. Hiền Minh đủng đỉnh bước lại quầy bar gọi nước giải khát rồi vòng ra hồ bán nguyệt.

*****

Trở lại hiện tại.

Đại Dương ưỡn ngực châm chọc đối thủ:

- Mày là đồ dựa hơi.

Cậu chẳng thèm nhìn kẻ kiếm chuyện với mình mà lại quay sang thằng bạn mắt hí. - Cậu bày ra trò này?

- Tớ chỉ thách cho vui ai ngờ nó làm thiệt. - Hiền Minh khoái chí đứng khoanh tay xem người gặp họa.

Đại Dương thấy mình bị lơ càng thêm quê độ với mấy em gái, đã lỡ phóng lao phải phóng cho tới, hắn ta bồi thêm:

- Cứng họng rồi hả đồ vô dụng?

Bốp...

- Mày sai rồi!

Bốp...

- Tao biết đánh nhau.

Vĩnh An vừa nói vừa đấm thẳng mặt kẻ kiếm chuyện. Cú đánh quá bất ngờ làm hắn không kịp đỡ té chúi nhủi về phía Hải Vân.

Chát...

Này thì chơi xấu bà.

chát...

Này thì làm tóc bà cháy xém.

Cô nàng tặng thêm hai cái tát vào mặt thằng khốn nạn, đồng thời run rẩy tường thuật lý do như liễu yếu đào tơ thứ thiệt.

- Biếи ŧɦái, ban ngày ban mặt dám giở trò dê xồm.

Đại Dương còn chưa kịp hoàn hồn thì Hiền Minh đã lao ra gầm lên: - Ai cho mày đυ.ng vào bạn gái tao.

Sau đó túm cổ hắn ta vứt xuống nước.

Vĩnh An còn có lòng tốt tặng thêm một câu. - Ăn bậy đau bụng nói bậy vỡ mồm. Hiểu chưa?

Đoạn phim này diễn ra quá nhanh, khán giả hết ô đến a sau đó cười lên ầm ĩ.

Hắn phừng phừng lửa giận, sải chân bước nhanh lên khỏi hồ nước. Quần áo ướt chèm nhẹp, hơi thở dồn dập, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Miệng hắn lẩm bẩm pháp quyết, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, cuồng phong gào thét kéo đến.

Ở bên này, sắc mặt Vĩnh An chẳng mảy may gợn sóng, cậu bình tĩnh triệu ra tơ vàng chuẩn bị đối chiến.

Đám đông hào hứng vây thành vòng tròn, hò reo cổ vũ tinh thần cho hai tên hổ báo choảng nhau.

Hiền Minh khều khều cô bạn dụ dỗ:

- Cá cược tiếp không?

Hải Vân không thèm trả lời, liếc mắt sắc lẹm. - Hồi nãy cậu gọi tớ là gì của cậu?

- Ờ... Phối hợp diễn thôi mà. Cậu cũng giả vờ đấy thôi. Xem... Xem đánh nhau tiếp đi. - Hiền Minh sợ hãi chết khϊếp, cô nàng yếu đuối khi nãy đâu rồi?

Bên trong trận chiến, cuồng phong sắc bén như đao xoáy mạnh tấn công, tơ vàng dẻo dai vững chắc đáp trả.

Quần chúng nín thở theo dõi diễn biến tiếp theo.

Ai ngờ...

Trợ giảng xuất hiện, đám đông tiếc nuối vô cùng.

Phùng Mạnh Nguyên vừa đến đã ra tay cản lại. Ông ta trầm giọng khiển trách. - Ai cho phép các trò dùng linh lực đánh nhau trên thuyền. Không nhớ nội quy?

Sau đó nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp. - Muốn phân cao thấp thì thách đấu, sau đó dẫn nhau lên lôi đài ở học viện mà đánh.

Ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người gây chuyện nhấn mạnh. - Biết sai chưa?

Đại Dương bấu chặt hai tay, bặm môi trả lời:

- Dạ biết! Em muốn thách đấu với nó.

- Vĩnh An ý trò thế nào?

- Em không chấp nhận. - Cậu thản nhiên đáp lại. Đối với loại người tự nhiên kiếm chuyện, thì bản thân cũng không ngại tự nguyện chơi xấu.

- M... M... Mày. - Đại Dương trợn ngược mắt nói năng lắp bắp. Sau đó sấn tới chụp cổ đối thủ.

Trợ giảng nhanh tay kéo tay học trò trở lại và nghiêm nghị phân giải:

- Thách đấu là quyền của trò, nhận hay không là do ý Vĩnh An. Việc này dừng ở đây. Quản cái miệng của mình cho tốt. Hai đứa trở về học viện tự mình lãnh phạt.

Hắn hậm hực liếc nhìn Hiền Minh. Mẹ kiếp! Khi không rơi vào bẫy của thằng mắt hí, chửi người không thành lại tự rước nhục vào thân, giờ bị mắc kẹt biết gỡ thế nào?

Nhóm tu sinh hóng chuyện thấy hết trò hay bắt đầu tản đi từ từ, bỏ lại một mình Đại Dương đứng như trời trồng bên hồ bán nguyệt.

Mạnh Nguyên lắc đầu cười trừ, đúng là tuổi trẻ nông nổi chưa biết nghĩ trước nghĩ sau. Ông đập vai trò cưng của Châu Thanh nói nhỏ:

- Giáo sư Xuân Phái muốn gặp mặt trò.

Vĩnh An lẽo đẽo đi theo sau lưng trợ giảng. Trong đầu bận bịu phân tích phản ứng vừa rồi của con sóc mập. Cậu ngầm điều tra thân phận nam chính từ rất lâu rồi, nhân vật đáng nghi nhất chỉ có Đại Dương. Hắn ta vừa đẹp trai, linh căn lại hiếm có, gia thế quyền quý, hội đủ điều kiện làm nhân vật trung tâm trong tiểu thuyết. Hôm nay tiện thể đánh nhau một trận để xem hệ thống phản ứng thế nào. Ai ngờ con sóc vẫn cứ thản nhiên nằm đó. Mọt sách gãi đầu khó hiểu. Chẳng lẽ bản thân đoán sai rồi sao?

Cậu suy nghĩ luẩn quẩn một hồi chẳng mấy chốc đã đi tới đài quan sát. Căn phòng này nằm trên tầng cao nhất của thuyền bay, bốn phía là kính kết hợp trận pháp truy tung nhằm dễ bề thăm dò động tĩnh xung quanh. Giáo sư Xuân phái cùng ba vị trợ giảng ngồi quanh bàn tròn, ở giữa đặt một bình trà đang uống dở dang. Giáo sư vừa thấy người đến đã vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống kế bên:

- Ngồi đây.

Mấy thầy trong phòng đều lộ rõ vẻ lo lắng thế này... Chắc không phải bị gọi lên vì vụ đánh nhau. Tâm trạng Vĩnh An cũng bồn chồn theo các vị giáo sư lấp lửng dò hỏi:

- Giáo sư gọi em lên để...

Giáo sư đẩy ly trà sang bên rồi nói tiếp. - Trò dựng được Huyết Vũ Kiếm Trận không?

Cậu trợn tròn hai mắt hỏi ngược lại:

- Vì sao giáo sư muốn dựng nó? Loại trận này rất nguy hiểm, người làm mắt trận có thể mất mạng như chơi.

Xuân Phái có chút xấu hổ khi để học trò lo lắng như thế. Ông vỗ vai trấn an học trò.

- Chỉ để phòng ngừa mà thôi. Trò làm được không?

Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án nửa vời, âm thanh càng nói càng nhỏ đến cuối câu chỉ còn lí nhí trong miệng. - Em chưa dựng trận pháp này bao giờ nhưng biết lý thuyết.

Mạnh Nguyên biết học trò bị áp lực tâm lý, ông ta bỏ dở ly trà đang uống xoa đầu khích lệ tinh thần.

- Làm đi, tôi tin ở trò.

Vĩnh An thả lỏng đôi chút, gương mặt tròn trịa đường nét hòa ái của vị trợ giảng này như một liều thuốc giúp tinh thần thư thái hơn nhiều.

Giáo sư Xuân Phái ngả lưng ra ghế, hai tay day day thái dương, giọng nói trầm trầm:

- Trò cần gì cứ nói, chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.

- Em cần sơ đồ thiết kế con thuyền. Tính toán xong xuôi mới biết được số lượng linh thạch cần dùng.

Xuân Phái gật gù suy tư gì đó. Trợ giảng Mạnh Nguyên nói với cả nhóm. - Để tôi chuẩn bị.

Sau đó đứng dậy bước chân ra ngoài.

- Em xin phép. - Vĩnh An cúi chào rồi bước theo sau. Đôi chân vừa chạm vào bậc cửa đã nghe giáo sư nói với theo:

- Trận pháp có thể mạnh đến mức nào?

- Phụ thuộc vào mắt trận.

- Mắt trận là tôi.

Vĩnh An cao giọng. - Giáo sư... - Rồi như hiểu ra điều gì đó nên đáp lại chắc nịch. - Ngưng hồn trở xuống bất khả xâm phạm.

Gương mặt Xuân Phái thoáng hiện lên vẻ hài lòng. Ông phẩy tay ra hiệu cho học trò đi xuống. Khi Vĩnh An khuất bóng sau cửa, ông ta nhìn lên bầu trời, đôi mắt nhuốm màu thời gian càng thêm nặng nề. Mây đen vần vũ báo hiệu cơn mưa nặng hạt sắp đến. Giáo sư nhìn những người còn lại trong bàn trầm giọng nói nhỏ:

- Viện binh không đến kịp. Các vị chuẩn bị cho tốt.

*****

Vĩnh An quay trở về phòng bắt đầu lấy tài liệu ra tính toán trận pháp. Diện tích thuyền bay là hơn ba ngàn mét vuông, trận pháp thuộc loại tấn công, giáo sư là song linh căn nhưng thiên về hệ hỏa, đã có trận pháp phòng ngự ba lớp, linh bạc tự động hút linh... Bàn tay thoăn thoắt vẽ sơ đồ trên giấy, đo đi đếm lại cân nhắc kỹ lưỡng. Qua một lúc lâu cậu mới ngẩng lên thông báo cho trợ giảng Mạnh Nguyên:

- Em cần ba trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm. Trong đó hai trăm năm mươi viên thuộc tính hoả, một trăm viên thuộc tính mộc. Mắt trận là giáo sư, cần thêm bốn vị trợ trận, tốt nhất là linh căn hệ mộc.

- Để tôi lo liệu. - Mạnh Nguyên nói rồi đi ra khỏi phòng.

Vĩnh An ôm mèo vào lòng vuốt ve đầu nhỏ của nó. Bỗng nhiên, Vạn Linh Trận đeo trên người phát ra luồng nhiệt ấm nóng. Bàn tay cầm lấy bảo vật đưa lên thật cao, trong lòng thầm than không ổn, chỉ khi gặp được đại trận nó mới phản ứng mãnh liệt thế này. Cậu phóng vυ"t ra khỏi phòng riêng, quên luôn phương pháp truyền âm tức thời cứ vậy hét lên lanh lảnh:

- GIÁO SƯ NGỪNG THUYỀN LẠI!!!

Xuân Phái chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn ra lệnh cho tàu đứng lại, đồng thời truyền âm phản hồi:

- Lên đây giải thích.

Con tàu vẫn theo quán tính trôi về phía trước. Vĩnh An nóng ruột phi thân lên đài quan sát, tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, miệng cứ lẩm bẩm "dừng lại, dừng lại". Cậu lay tay giáo sư hét lên lần nữa:

- Cản lại nhanh. - Mấy chữ "chúng ta bị bẫy đi vào đại trận" chưa kịp phát ra thì con tàu đã rung động kịch liệt, học trò té bổ nhào về phía giáo sư, đồ đạc trong phòng văng vãi khắp nơi.

Bên ngoài thuyền bay hơn năm mươi tu sĩ ngự kiếm bao vây kín kẽ.

Vui một chút -------------------------------

- Đạo diễn: Anh chị cần hỗ trợ cái gì mau cho ý kiến.

- Vĩnh An: Không gian yên tĩnh.

- Đạo diễn: Duyệt!

- Hiền Minh: Muốn có bạn gái.

- Đạo diễn: Đi cầu tác giả.

- Hệ thống (mặt đầy hận thù): Đổi chủ nhân.

- Đạo diễn: Đi cầu tác giả.

- Đại Dương (mặt mày sưng húp): Diễn viên đóng thế.

- Đạo diễn: "..."