Chương 22

Dưới áp lực nặng nề ẩn chứa trong đôi mắt trầm tĩnh của tiểu thiếu gia, người đàn ông phụ trách máy nổ bắp rang bắt tay vào làm việc, lại nổ thêm vài mẻ nữa!

***

Buổi chiều, Trần Mạnh muốn đi mua đồ ăn, ông nội Phó nhìn thời gian, cũng cần về nhà xử lý một chuyện.

Bé con được mẹ bế vẫy tay chào tạm biệt với anh trai: "Sau, lần sau gặp lại nha."

Cậu nhóc nắm bàn tay ấm áp của ông nội cũng gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người rời đi với ông lão.

Nhưng hai đứa trẻ đã giao hẹn lần sau gặp mặt ổn thỏa xong lại cùng quên mất một chuyện, điều kiện tiên quyết để lần sau gặp lại như đã hẹn là phải biết địa chỉ nhà của người kia trước.

Sở dĩ ông lão vội vã trở về như vậy, một là quả thực có chuyện gì đó cần xử lý, hơn nữa ông ấy cũng có phần nóng lòng muốn để vợ và con trai nhìn thấy sự thay đổi của cháu trai.

Là nhân vật chính của vụ bắt cóc nhà tài phiệt gây chấn động cả thành phố C hơn một năm trước, chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Phó, cũng chính là con trai cả của ông nội Phó, Phó Dịch mất đi người vợ yêu quý hòa thuận của mình, đứa con trai duy nhất cũng bị liên lụy trong đó.

Tính đến nay đã hơn một năm, Phó Dịch điên cuồng trả thù tất cả những người có liên quan đến vụ bắt cóc kia, những người đó kẻ bị bắt thì bị bắt, kẻ phá sản thì phá sản, nhưng không khí u ám mất mát bao trùm lên cả nhà họ Phó chưa bao giờ tản bớt.

Nhà họ Phó.

Vẻ mặt của Phó Dịch khi nhận được một cuộc điện thoại kêu trở về của ông nội Phó có phần mỏi mệt. Chỉ mới hơn một năm, giữa ấn đường của người đàn ông cũng đã tạo thành một cái rãnh sâu, hiển nhiên là do thường xuyên nhíu mày.

Nhưng đợi đến khoảnh khắc anh ấy bước vào cửa nhà, người đàn ông vẫn thở ra một hơi theo bản năng, ám chỉ để toàn bộ cảm xúc tiêu cực của mình lại ngoài cửa.

Vừa bước vào cửa, người đàn ông đã ngửi thấy mùi hạt dẻ đường tràn ngập cả phòng khách, hơn nữa còn có mùi bắp rang.

Chỉ bởi vì lúc ban ngày bóc một viên hạt dẻ đường cho bé con trước mặt kia mà hiện giờ, cậu nhóc về đến nhà, cũng chính là Phó Tuân đã trực tiếp đặt một cái nồi sắt lớn đầy hạt dẻ rang trước mặt.

Vừa vào, anh ấy vừa nghe ba nói về biểu hiện của Tiểu Tuân ngày hôm nay. Người đàn ông có vẻ hơi khó tin, nhưng đến khi nhìn một lượt mấy người đi ra ngoài cùng hai ông cháu hôm nay, hơn nữa, sau khi mấy người đều khẳng định câu trả lời, người đàn ông cũng hơi mất bình tĩnh.

Chú nhỏ luôn yên lặng lắng nghe bên cạnh Phó Tuân sớm đã không chờ được nữa, trực tiếp đưa tay lấy một viên hạt dẻ từ trong nồi ra, sau đó bắt chước theo miêu tả của mọi người đưa tới trước mặt cháu nhỏ.



Cả căn phòng trầm mặc.

Chú nhỏ của Phó Tuân vẫn chưa từ bỏ ý định, cảm thấy có lẽ là Tiểu Tuân không có ý muốn tiếp nhận anh ta, vì thế thử mở miệng nói thẳng: "Tiểu Tuân, cháu bóc hạt dẻ giúp chú nhỏ được không?"