Chương 5: Đôi mắt thú

Cậu thở phào nhẹ nhõm, quyết định lên diễn đàn tìm kiếm nặc danh X, hỏi cậu ấy xem tình huống thế nào.

Nhấn vào diễn đàn có hình thiên hà phóng đại, sau đó lại nhảy sang trang đăng nhập. Cho nên khi hình ảnh đen xuống xuất hiện ánh sáng màu bạc, Giản Thu Nhiên cũng không để ý. Kết quả một giây sau đã thấy phong cách càng ngày càng lệch, vậy mà ngưng tụ thành một đôi mắt thú uy nghiêm.

Bàn tay chuẩn bị gõ mật mã của Giản Thu Nhiên nhất thời cứng đờ, treo trên bàn phím hồi lâu không hạ xuống.

Thật khó để diễn tả cảm giác này. Thật giống như lý trí của bạn biết nó là đồ án do máy tính hợp thành, là thứ không tồn tại, nhưng đối mặt với hai con mắt thú này cơ thể lại không tự giác căng thẳng đưa ra phản ứng cảnh giác, giống như nó là thật.

Càng nguy hiểm chính là, khi đôi mắt thú này biến mất khỏi màn hình, loại cảm giác bị nhìn chăm chú kia cũng không có theo đó rời đi, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Thật giống như... cách cậu gần hơn một bước.

Ba...

Cổ tay lơ lửng quá lâu đột nhiên thoát lực, hung hăng đập vào bàn phím.

Bởi vì mắt thú biến mất mà màn hình máy tính đang tối đen nháy mắt sáng lên, hiển thị trang web không thuộc về diễn đàn, nhưng Giản Thu Nhiên đã không có tâm trạng đi chú ý nội dung của nó là cái gì.

Bởi vì cho dù không tin đi nữa, cậu cũng không thể không thừa nhận hàn quang lóe lên trước màn hình, là chân chân chính chính, một đôi mắt thú tràn ngập máu tanh.

Nó ẩn mình trong góc nhìn cậu.

Nhận thức này thật sự làm người ta không thể sung sướиɠ, nhất là dưới tình huống đã biết rõ tình cảnh hiện tại, cái loại cảm giác uy áp nhìn chằm chằm này sẽ càng thêm rõ ràng, không ngừng phóng đại xúc giác xâm nhập sau gáy.

Giản Thu Nhiên cứng ngắc, cũng yên lặng, trong đầu xoay quanh vô số vấn đề ví dụ như “Trong phòng cậu tại sao lại có hổ?”, “Nó là thật hay giả?” hoặc là”Nó xuất hiện như thế nào?”, “Mình có thể thoát khỏi nguy hiểm ngay dưới miệng cọp sao?”, “Hay là cứ như vậy nhận mệnh chờ đợi hung thú ngủ đông nhào tới?”

“Tuy rằng bị ung thư phổi chết tương đối thống khổ, nhưng bị mãnh thú gặm ăn chẳng không phải còn đau đớn hơn sao?”

Giản Thu Nhiên nhíu mày, ánh mắt bất động tìm kiếm vũ khí, quyết định đánh cược một lần.

Trên bàn làm việc ngoại trừ cái màn hình máy tính đáng giá nhất thì chính là chuột bàn phím và camera, cùng với một chậu tiên nhân cầu tươi mới xanh biếc nghe nói có thể phòng phóng xạ...

Giản Thu Nhiên đang chuẩn bị đưa tay ra, màn hình máy tính chờ mười lăm giây đột nhiên lại tối đen, hoàn toàn bại lộ khuôn mặt thú vật gần trong gang tấc sau lưng cậu. Nó tiến lại gần, Giản Thu Nhiên thậm chí còn có thể nhìn thấy lớp da lông mịn màng và đôi mắt màu nâu lạnh nguy hiểm hung tàn của đối phương, nó cứ lẳng lặng nhìn cậu như vậy, không biết đã nhìn bao lâu.

“Chết tiệt!”

Giản Thu Nhiên giật mình suýt nữa kêu thất thanh lên, cảm giác nguy cơ sau lưng theo sống lưng vọt đến gáy, khiến cậu sợ hãi đến mức lông tơ dựng thẳng, da đầu tê dại.

Nói không khoa trương chút nào, người không tè ra quần đều là đàn ông chân chính.

Sự yên lặng phía sau thực sự là một cuộc khảo nghiệm trái tim!