Chương 6: Hổ con

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều đó. Sau khi cảm giác kích động kịch liệt qua đi, phản ứng đầu tiên của Giản Thu Nhiên chính là cầm chậu hoa đập mạnh về phía sau, đồng thời mượn thời cơ chống bàn làm việc nhảy lên giường lăn lộn nhảy xuống bên cửa.

Khoảnh khắc nắm lấy tay nắm cửa, Giản Thu Nhiên ý thức được phía sau không có tiếng chậu hoa rơi vỡ, chuông báo động trong lòng vang lên, đột nhiên ngồi xổm xuống.

Phanh...

Một viên cầu tròn trắng dọc theo đường parabol hung hăng đυ.ng vào cánh cửa thiếu chút nữa đập mình thành một bãi bánh, nó đứng dậy, dùng móng vuốt cố định cơ thể chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Giản Thu Nhiên cảnh giác lui về phía sau, lúc này mới thấy rõ đối phương là một con hổ nhỏ có lông màu trắng. Cái đầu không lớn bằng bàn tay, lực sát thương lại vô cùng mạnh mẽ, mắt thú màu cam nhắm ngay vào cậu, lập tức xoay tròn dùng tốc độ cao hoá thành quả cầu trắng thẳng tắp đập tới.

Lại là một tiếng vang thật lớn, sương khói bay bụi, mặt đất lại bị đập ra một cái hố sâu - rất rõ ràng, hổ con thấy một kích không thành có chút nóng nảy, ngay cả lực sát thương cũng đang không ngừng gia tăng, khí diễm quanh thân tăng vọt, quả cầu trắng dùng tốc độ nhanh hơn hung hăng xông về phía người thanh niên.

Giản Thu Nhiên nghiêng người tránh thoát, còn chưa buông lỏng thì đã thấy quả cầu trắng mang theo khí diễm chạm đến mặt tường bay ngược trở về, dùng tốc độ nhanh hơn trước nhằm về phía cậu, tới tới lui lui giống như một quả cầu đàn hồi tự động có sát lực siêu cường, nhiều lần suýt nữa đập cậu bị thương.

Giản Thu Nhiên trốn rất vất vả, thể lực cũng đang dần trượt dốc, lại một lần nữa tránh được công kích thì bất ngờ bị vấp chân ngã xuống giường, không kịp đứng dậy, quả bóng đàn hồi đã bắn ngược trở lại, mang theo khí thế đập xuyên đầu cậu vọt thẳng tới.

Ngón tay chạm đến cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, Giản Thu Nhiên không kịp suy nghĩ trực tiếp túm lấy ngăn trở, phát hiện là động tác trên tay cậu còn nhanh hơn đại não, hai ba nhát gói hổ con thành cái bánh chưng.

Như thế, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Giản Thu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thấy bánh chưng lắc lư trái phải còn chưa từ bỏ ý định, lập tức đè nó lại, không chút lưu tình bọc ga giường lại.

Nói thật, nếu không phải hổ thuộc về loài động vật bảo vệ cấp quốc gia, thì xét việc nó vô duyên vô cớ công kích người ta tạo thành tổn thất to lớn về các phương diện tài sản, nhà cửa và tinh thần của cậu thì nó đã sớm bị quyền đấm cước đá.

Hiện tại tốt nhất nó nên thành thật đợi, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của cậu.

Giản Thu Nhiên đau đầu xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.

“Vô cùng xin lỗi, có lẽ chủ nhân nhỏ của tôi đã quấy rầy ngài.” Người đàn ông mặc áo đuôi tôm đột nhiên xuất hiện, tay phải đeo găng tay trắng, đặt tay lên ngực trái cúi đầu xin lỗi, nhất cử nhất động đều lộ ra ưu nhã.

Giản Thu Nhiên: “???”