Chương 18

Tô Uyển Uyển gật đầu biểu thị đã biết, bà ngồi xổm xuống bế Lục Tri Đồng lên, đi về hướng đại sảnh.

Khi họ ra đến đại sảnh, hai mẹ con Nghiêm Lệ Lệ đã tới.

"Ayyo, Uyển Uyển! Cậu lấy đâu ra đứa bé này vậy? Nó dễ thương quá đi!" Nghiêm Lệ Lệ nhìn thấy bên cạnh Tô Uyển Uyển có một đứa bé trạc tuổi con gái mình, vì vậy bà duỗi tay ra trực tiếp véo vào mặt Lục Tri Đồng. Véo đỏ mặt cô bé tận hai đến ba cái liền.

Lục Tri Đồng bị Nghiêm Lệ Lệ véo, vẻ mặt cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà biến sắc, khoé miệng run nhẹ, hai mắt bắt đầu xuất hiện giọt nước hơi nhỏ, nước mắt dường như rất muốn rơi xuống rồi.

"Lệ Lệ, bà véo bé cưng của tôi làm gì?" Tô Uyển Uyển thấy dáng vẻ chịu đau của Lục Tri Đồng, vội vàng hất tay của Nghiêm Lệ Lệ ra, ôm lấy Lục Tri Đồng vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô: "Bé cưng ngoan, không đau. Dì Nghiêm không cố ý đâu con."

Nghiêm Lệ Lệ rút tay về, bất mãn hỏi: "Đây là ai mà bà lại bảo vệ nó như vậy?"

Đứa bé này không phải là đứa con thất lạc của Tô Uyển Uyển đấy chứ?

"Con bé là con gái út của tôi, tên là Lục Tri Đồng." Khi Tô Uyển Uyển giới thiệu về Lục Tri Đồng, trên môi bà hiện rõ một nụ cười, ánh mắt và nhìn Lục Tri Đồng rất dịu dàng.

Nghiêm Lệ Lệ lộ rõ vẻ khinh thường nhìn Lục Tri Đồng: "Đây là con gái út của bà sao?"

Tô Uyển Uyển gật đầu: "Đúng vậy!"

Nghiêm Lệ Lệ thu hồi ánh mắt, khinh thường chế nhạo: "Tôi cảm thấy đứa nhỏ này không được thông minh cho lắm. Tôi chỉ nói thật thôi Uyển Uyển à. Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều không ở cạnh bà, bà có chắc là đứa bé này vẫn còn yêu thương bà chứ?"

Cuối cùng bà cũng thuyết phục được Nam Húc và cha của cô bé kia để cô bé đi theo Tô Uyển Uyển. Vậ nên bà không thể để đứa trẻ này phá vỡ kế hoạch của bà được.

Tô Uyển Uyển cau mày, bà biết Nghiêm Lệ Lệ vốn là người rất dễ gần, nhưng hôm nay sao lại nhạy cảm mấy chuyện về Tiểu Đồng Đồng vậy chứ?

"Lệ Lệ, bà suy nghĩ nhiều quá rồi. Mặc dù Tiểu Đồng Đồng không lớn lên cùng tôi khi nó còn nhỏ nhưng con bé thực sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện."

Nghiêm Lệ Lệ lắc đầu, nghiêm túc nói chuyện với Tô Uyển Uyển: "Biết sao được, con bé đã không ở cạnh bà từ nhỏ, bây giờ đột nhiên xuất hiện như vậy, ai mà biết nó có trái tim ra sao. Có khi nó bị mấy người xấu lợi dụng để làm chuyện xấu với nhà họ Lục rồi cũng nên."

Trong lời nói của Nghiêm Lệ Lệ có gì đó. Ám chỉ dường như lúc này Lục Tri Đồng xuất hiện bên cạnh Tô Uyển Uyển nhất định là có âm mưu gì đó.

Lục Tri Đồng đầu óc trong sáng nên không phản ứng lại ý nói của Nghiêm Lệ Lệ, Tô Uyển Uyển phản ứng trước.

Đầu tiên bà che tai Lục Tri Đồng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Đồng, con có thể đi chơi với em gái kia trước được không? Dì Nghiêm có một đứa con gái trạc tuổi con. Hai đứa có thể sẽ là bạn tốt của nhau đấy!"

Đôi mắt ướŧ áŧ của Lục Tri Đồng chăm chú nhìn Tô Uyển Uyển, nhàn nhạt mà nói: "Cậu ấy sẽ rảnh rỗi chơi trốn tìm với con đúng không?"

"Đúng rồi, bạn ấy và những người khác sẽ đi chơi cùng với con." Tô Uyển Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của Lục Tri Đồng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Cảnh tượng này đã bị Nghiêm Lệ Lệ nhìn thấy. Sau khi nhìn thấy Lục Tri Đồng rời đi, bà ta bắt đầu bôi nhọ Tô Uyển Uyển: "Uyển Uyển, bà có chắc đứa trẻ này là con gái của bà không? Tôi nghe nói con bé là người nông thôn, trong khi nhà họ Lục luôn coi trọng danh tiếng của mình như vậy, tôi sợ rằng mọi người sẽ nói gia đình bà nếu để một đứa trẻ nông thôn ngang bướng sống ở đây."

Tô Uyển Uyển nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Người ta cười nhạo? Để tôi xem ai dám trêu chọc con gái của Tô Uyển Uyển này?"