Chương 19

Tô Uyển Uyển vẫn luôn rất mạnh mẽ, cho nên những người đó không dám bàn tán về bà.

Nghe xong lời nói của Tô Uyển Uyển, Nghiêm Lệ Lệ lập tức có cảm giác không yên tâm.

Sau khi con gái của Tô Uyển Uyển bị lạc, bà ta lập tức đưa con gái của mình tới đây.

Cuối cùng cũng có quan hệ tốt với Tô Uyển Uyển. Bà ta gửi con gái đến các lớp huấn luyện khác nhau, không cho phép bất kỳ sự tồn tại bên ngoài nào phá hỏng kế hoạch của mình.

Về phần Lục Tri Đồng...

Trong mắt Nghiêm Lệ Lệ lóe lên một chút sự hung ác. Một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi bà ta có thể véo chết cô bé như một con kiến. Bà ta không thể để đứa bé này tạo ra bất kỳ cản trở nào dành cho bà ta.

...

Ở phía bên kia.

Sau khi Lục Tri Đồng rời khỏi phòng khách, hiện giờ cô bé đang ở vườn sau thì đột nhiên nhìn thấy một người trước mặt cho nên cô chạy tới chỗ đó.

"Cậu là con gái của dì Nghiêm sao? Xin chào, Tôi tên là Lục Tri Đồng, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Đồng Đồng!" Lục Tri Đồng nắm lấy tay Lưu Nam Húc và nói với cô bé ấy.

Không ngờ rằng Lưu Nam Húc lại lắc đầu: "Chị đi đi, tôi không thích chị. Chị đi đi."

Cô bé ấy ghét cô bé làng quê này.

Nếu không phải vì cô bé làng quê này thì nhà họ Lục sau này chỉ có cô ta là tiểu công chúa mà thôi.

Nếu không phải vì đứa con gái làng quê này thì cô ta sẽ là đứa con gái yêu quý của dì Tô, và cô ta sẽ có rất cả những gì mà cô ta muốn.

Từ khi đứa con gái nông thôn này trở về, bản thân Lưu Nam Húc không có chuyện gì tốt đẹp cả. Nhất định sẽ bị cô ấy khống chế. Bây giờ những chiếc váy công chúa và cả những chiếc vương miện kia sẽ không phải là của cô ta nữa rồi.

Lục Tri Đồng sững sờ một lúc.

Cô ấy chỉ muốn chào hỏi con gái của dì Nghiêm thôi mà, tại sao cô ta lại đánh cô vậy chứ?

"Em Nam Húc này, tại sao em lại muốn đánh chị? Chị chỉ muốn làm bạn với em thôi mà!"

Lục Tri Đồng cảm thấy có chút bực bội. Từ nhỏ cô đã không có bbaj bè bên cạnh, lại muốn tìm được cha mẹ ruột. Có bạn bè cũng không hề dễ dàng gì, nhưng dường như cô ta không thích cô thì phải.

Lưu Nam Húc đẩy Lục Tri Đồng ra, lớn tiếng nói: "Cô gái nông thôn kia, cô có biết tôi là ai không? Đừng có chạm vào người tôi."

Tiểu YaYa vốn là một vật trang trí trên vai của Lục Tri Đồng, đột nhiên vang lên: "Tên yêu quái xấu xa..."

Lưu Nam Húc vẫn luôn rất tự tin về ngoại hình của bản thân mình, nghe thấy có một con vật đang mắng mình, cô ta tức giận tới mức muốn bắt con chim đó. Nhưng thật đáng tiếc là YaYa không dễ để cô ta bắt như vậy.

Con chim dang rộng đôi cánh ra và bay lên trên rồi kêu: "Cứu với! Có người muốn gϊếŧ tôi."

"Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao mà tôi lại nghe thấy tiếng có người kêu giúp đỡ vậy nhỉ?" Giọng nói của Nghiêm Lệ Lệ đột nhiên truyền đến.

YaYa đột nhiên yên tĩnh lại, vội vàng bay đến phía sau Lục Tri Đồng, liên tục lẩm bẩm: "Không xong rồi, kẻ hủy diệt kia sao lại ở đây nữa rồi?"

Tô Uyển Uyển: "..."

Con chim của cô ấy đến từ đâu? Nó còn dám nói rằng Nghiêm Lệ Lệ thực sự là một kẻ hủy diệt. Bà ta thực sự đang phát điên lên rồi. Xon vẹt này dũng cảm thật đấy!

Quả nhiên, sắc mặt của Nghiêm Lệ Lệ đột nhiên đen kịt lại, nhưng bà ta phải giả vờ bình tĩnh trước mặt Tô Uyển Uyển: "Con vẹt này khá thú vị đấy! Hai đứa đang làm gì vậy?"

Con vẹt xấu xa kia, sớm muộn gì mày cũng bị xử lí mà thôi.

"Chúng con đang chơi một trò chơi. Có đúng không chị Đồng Đồng?" Nghe thấy câu hỏi đột ngột của mẹ, Lưu Nam Húc ngay lập tức trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn trong gia đình người khác.

Mặc dù cô ta nói rằng không thích đứa con gái nông thôn này, nhưbg chắc dì Tô cũng không biết đâu.