Chương 7

“Không sao đâu bảo bảo, ngày mai vẫn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ sẽ không để bảo bảo đói nữa.”

Lục Tri Đồng chớp chớp mắt, trong đôi mắt ướt của cô hiện lên vẻ bối rối, nhưng lúc này cô đói quá, đói đến mức không nói được thêm lời nào, chỉ đành bắt đầu ăn.

Vì Lục Tri Đồng vừa mới tỉnh lại, Lục Yến Chu và Tô Uyển Uyển chỉ cho cô ăn những món tương đối thanh đạm.

Lục Tri Đồng rất ngoan, tự mình ăn cơm, thỉnh thoảng còn đút cho mẹ ăn.

Ăn được một nửa, Lục Tri Đồng đột nhiên cứng đờ.

Lâu lắm rồi cô mới được ăn nhiều đồ ngon như vậy, lúc này cô đã no căng bụng.

Tuy nhiên, trên bàn vẫn còn rất nhiều thức ăn, không ăn hết có bị đánh không?

Cô không muốn làm cha mẹ mình thất vọng, thế nhưng Tiểu Đồng thực sự không thể ăn thêm được nữa.

Thấy Lục Tri Đồng đột nhiên ngồi im không nhúc nhích, Tô Uyển Uyển lo lắng hỏi: “Bảo bảo sao vậy? Sao con không ăn?”

Lục Tri Đồng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Khi còn ở Lâm gia, họ thường cho Tiểu Đồng hai cái bánh bao rất cứng, bánh bao vừa cứng lại lạnh, Tiểu Đồng không ăn được đến nửa cái, họ mắng cô lãng phí thức ăn sau đó nhốt cô lại, không cho ăn nữa.

Sau này cô không còn dám không ăn nữa.

Thấy Lục Tri Đồng không nói gì, như thể đọc được những gì cô nghĩ, Lục Vân Trì vươn tay xoa đầu Lục Tri Đồng, dịu dàng nói: “Tiểu Đồng không ăn thêm được nữa sao? Không sao đâu, Tiểu Đồng rất tuyệt, không ăn được thì cứ không ăn thôi. Tiểu Đồng vừa mới tỉnh lại, không ăn được là chuyện bình thường.”

Lục Tri Đồng thấy mình không những không bị mắng mà còn được anh trai khen ngợi, tươi cười vui vẻ.

Thấy cha, mẹ và anh trai cũng đã ăn xong, Lục Tri Đồng ngoan ngoãn xếp gọn bát đũa lại, sau đó dùng khăn giấy lau mấy giọt dầu vô tình nhỏ xuống bàn đi.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lục Tri Đồng cầm bát đũa cẩn thận trượt xuống giường.

Thấy vậy, Tô Uyển Uyển vội vàng ngăn Lục Tri Đồng lại: “Sao con đã xuống giường rồi?”

Lục Tri Đồng ngoan ngoãn đáp: “Tiểu Đồng muốn đi rửa bát! Tuy Tiểu Đồng rửa bát chậm, nhưng Tiểu Đồng rửa rất sạch, sẽ không làm vỡ bát đĩa. Mẹ, mẹ không cần lo đâu.”

Nghe Lục Tri Đồng nói vậy, nước mắt Tô Uyển Uyển lại trực trào sắp rơi, sắc mặt Lục Yến Chu cũng âm trầm, cốc sữa đậu nành rỗng trong tay phát ra tiếng rắc.

Lâm gia vậy mà lại hùa nhau bắt nạt một đứa trẻ, một đám súc sinh!

“Bảo bảo, con cứ để mấy cái bát này lên bàn đi, lát nữa anh ba của con sẽ rửa. Ở đây không có chậu rửa, con không rửa được đâu, cứ để đấy cho anh ba rửa.”

Lục Tri Đồng chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: “Vâng! Làm phiền anh ba rồi.”

Thấy Lục Tri Đồng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Lục Vân Trì cảm thấy lòng mình như đang tan chảy ra, đứa trẻ vừa ngoan lại hiểu chuyện này là người nhà của mình.

Ăn xong, Lục Tri Đồng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lấy hết dũng khí dùng tay kéo kéo góc áo Tô Uyển Uyển.

“Sao vậy bảo bảo?”

Tô Uyển Uyển dịu dàng hỏi Lục Tri Đồng đang ngồi trên giường.

Lục Tri Đồng xấu hổ hỏi: “Mẹ, mẹ có thể cùng con quay lại đưa Tiểu Bát cùng đi với chúng ta được không?”

Hình như Tiểu Bát vẫn còn ở Lâm gia, cô muốn mang theo Tiểu Bát đi.

Tiểu Bát?

Tô Uyển Uyển ngơ ra, bà không biết Tiểu Bát là cái gì.

“Tiểu Bát là bạn tốt của con, cậu ấy không có cha mẹ, chỉ có Tiểu Đồng. Nếu Tiểu Đồng đi với cha mẹ, Tiểu Bát sẽ rất cô đơn.” Lục Tri Đồng nó rất nhỏ, nhỏ đến mức Tô Uyển Uyển gần như không nghe thấy cô bé nói gì.

Lục Tri Đồng lúc này rất rối rắm, cô cũng rất sợ, sợ cha mẹ thấy cô yêu cầu quá nhiều rồi không thích cô, cũng sợ cha mẹ sẽ không đồng ý cho cô mang theo Tiểu Bát.

Nhưng ngoài Tiểu Bát ra, cô còn có một người bạn rất quan trọng, người bạn đó bây giờ không thể đi lại được, Tiểu Đồng nhất định phải đưa cậu ấy ra ngoài.