Chương 12: " Vâng ở chỗ con mấy hôm"

Kỷ Tam Nhi bị dọa rùng mình một cái, khóc cũng không dám khóc, nắm lấy váy đứng lên, đi đến bên người anh.Mấy người đứng bên thấy lãnh đạo phát hỏa, thực sự là động cũng không dám động, nghiêm trang đứng một bên, trong lòng vẫn thấy thương cô gái nhỏ này. Cấp trên đúng là tim sắt đá, hung dữ cả với cô gái nhỏ này.

Quý Lâm Khâm ép lửa giận xuống, gọi tên vị huấn luyện viên bên cạnh, bảo anh ta kể lại xem đã xảy ra chuyện gì.

Người đó kể lại câu chuyện, cậu tân binh cũng kể việc Kỷ Diễm không chú ý, mới đυ.ng xe.

Mấy người ở trên xe đều không bị thương, chỉ có Kỷ Tam Nhi, bây giờ đã xử lý xong vết thương, về nhà chú ý không đυ.ng nước là được, cũng không có gì phải quá lo lắng.

Quân y cũng biết Kỷ Tam Nhi, thay cô nói mấy lời tốt đẹp: "Anh đừng hung dữ như thế, cô gái nhỏ nhà cậu cũng đã bị dọa rồi”.

Kỷ Diễm đứng đằng sau anh, cúi đầu thật thấp, người tự rước họa rồi.

Quý Lâm Khâm nói chuyện với mấy người đi cùng anh đến: “ Cậu gọi người đến, kéo xe của cô ấy đi, phí sửa xe quân dụng tôi sẽ bỏ, cậu về viết báo cáo, sau đó đưa cho tư lệnh xem là được, tôi không qua đó nữa.”

“Vâng”.

Bàn giao xong việc này, Quý Lâm Khâm kéo quỷ gây sự đi.

Xem bước chân vừa nhanh vừa rộng thế kia, chắc chắn vẫn đang tức giận, Kỷ Tam Nhi bị anh dắt, phải chạy theo mới bước kịp.

Sau khi lên đến chỗ xe của Quý Lâm Khâm, ngồi lên xe, đóng cửa, không dám nói chuyện.

Kỷ Diễm chờ Quý Lâm Khâm mở miệng trước, cô còn tưởng anh sẽ hỏi cô xem đến đơn vị làm gì, hoặc là mắng cô một trận. Ai ngờ anh lên xe, không thèm nói một câu, mắt không nhìn xuống cái nào, trực tiếp khởi động xe rời đi.

Tiểu bạch mã của cô còn thê thảm nằm ở bên đường kìa, Quý Lâm Khâm dừng xe: “Vào xe lấy đồ ra đi”.

Kỷ Diễm hít hít mũi: “Vâng”.

Xuống xe nhìn một cái, hình như là cũng không cần sửa nữa rồi. Cô nhìn vào trong xe, lấy bằng lái, túi xách, dép dưới chân ga… Trong xe của con gái cái gì cũng có. Nhặt hết mấy đồ loạn cào cào trong xe ra, Quý Lâm Khâm đang dựa

vào xe hút thuốc.

“Đều lấy hết rồi?”

“Vâng”. Giọng nói nhỏ nhẹ, cô biết Quý Lâm Khâm vẫn còn tức giận.

Một người ra ngoài không biết trời cao đất dày là gì. Sao bây giờ lại ngốc thế này>.<

Trên cả đoạn đường, Kỷ Diễm Nhi nhìn Quý Lâm Khâm nghe điện thoại mấy lần, đều là các cấp lãnh đạo biết chuyện hỏi thăm, Quý Lâm Khâm đem tình huống nói rõ mấy lần. Trong quân đội chính là như thế, một việc hết sức đơn giản, cũng phải làm nó phức tạp lên mấy lần.

Cuộc điện thoại của anh thật lâu mới kết thúc, điện thoại của Kỷ Tam Nhi cũng kêu, toi rồi, người nhà gọi đến.

Cô thu hồi ý nghĩ vừa rồi, việc này đúng là phiền phức, nhất định là tin tức truyền đến chỗ Kỷ Khang Bá rồi. Kỷ Diễm Nhi không biết phải nói thế nào với người nhà, ôm điện thoại, ánh mắt cầu cứu Quý Lâm Khâm ở bên cạnh.

Quý Lâm Khâm nhận điện thoại từ tay cô, thay cô nghe:

“Người không sao, chỉ bị dọa thôi”.

“Mấy cậu lính cũng không sao.”

Không biết bên kia nói gì, Quý Lâm Khâm nhìn cô:

“Con bé bảo hôm nay không về”.

“Vâng, ở chỗ con mấy hôm”.

.....

(Dự là sắp có thịt ngon để ăn )