Chương 37

Giang Lâm Vụ vờn nhau mấy lần đến khi trên mặt trăng lêи đỉиɦ mới phản ứng trở lại.

"Không xong rồi! Bạch Ngọc!" Nàng nghĩ đến đây liền xốc bay mấy con tinh thú rồi vội vàng chạy về.

Nàng bay nhanh hơn bình thường, đến khi cô đến nhà gỗ thì thấy bên trong tối tăm. Đã lúc này rồi Bạch Ngọc không có khả năng còn chưa trở về, chỉ có thể là đi tìm nàng. Nàng vừa định xoay người đi tìm Bạch Ngọc thì đã bị vòng tay nóng bỏng ôm chặt lấy, thanh âm Bạch Ngọc khàn khàn run rẩy, "Nàng chạy đâu vậy! Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy nàng đâu cả!” Giang Lâm Vụ nghe thấy hắn chất vấn như vậy hơi sững sờ, nghe thanh âm khàn khàn của hắn trong lòng trướng lên, quyết định thuận theo hắn.

Nàng vỗ vỗ cánh tay hắn ý muốn hắn buông lỏng nhưng Bạch Ngọc không chịu, càng thêm ôm chặt.

Giang Lâm Vụ thở dài, gian nan quay người, sau đó mặt đối mặt ôm lấy hắn, "Ta đi hái thảo dược khơi thông linh mạch cho ngươi. Chậm trễ một chút thời gian nên trở về hơi muộn.”

Bạch Ngọc lúc này mới thả lỏng chút lực đạo. Hắn vùi đầu ngửi mùi vị của nàng trong Giang Lâm Vụ, rầu rĩ nói:

"Tiên tôn có thể mang theo Bạch Ngọc không. Bạch Ngọc sau khi trở về tìm không thấy Tiên tôn, lại không biết Tiên tôn đi đâu, nơi này linh lực cổ quái tìm không được khí tức Tiên tôn, Bạch Ngọc chỉ có thể khắp nơi tìm tiên tôn.”

Giang Lâm Vụ nhìn đầu hắn đầy mồ hôi, hóa ra là chạy khắp núi tìm mình, tuy rằng chân hắn dài nhưng cũng đủ mệt.

Nàng có chút đau lòng, kiễng chân nâng ống tay áo lau mồ hôi cho hắn.

"Xin lỗi nha Bạch Ngọc, từ trước đến nay ta tùy ý quen thói, sau này không như vậy nữa, sẽ nhớ để lại tờ giấy nhắn cho ngươi.”

“Về sau Tiên tôn còn muốn như thế?”

"Hả?" Giang Lâm Vụ cẩn thận lau mồ hôi không nghe anh nói gì.



Bạch Ngọc trong lòng cười lạnh, còn muốn sau này rời khỏi tầm mắt hắn mấy canh giờ nữa ư? Ha ha, tuyệt đối không có khả năng, nửa khắc đồng hồ cũng không có khả năng. Tiên tôn đi đâu cũng phải mang theo hắn, thắt cũng phải thắt chặt.

Giang Lâm Vụ đem Bồng Lộ thảo nghiền nát bỏ vào trong lò thuốc nhỏ sắc, bên cạnh là vài vị thảo dược được xếp chỉnh tề phải thêm vào sau.

Dù nàng đi theo sư phụ Tạ Tư nhưng không có kế thừa đan dược của nàng, không biết phương thức luyện chế nên chỉ có thể chịu đoán mò mà làm.

Bạch Ngọc bởi vì đổ mồ hôi nên đã đi tắm rửa trong thùng gỗ trong phòng ngủ, sau khi tắm xong hắn chỉ mặc tiết khố và khoác áo choàng đi ra ngoài.

Giang Lâm Vụ vừa nấu thuốc vừa nhìn kỹ hắn. Thân thể hắn cao ngất, chỉ là thân thể thiếu niên vai lưng không rộng, cơ bắp đường cong rõ ràng, đường nét trên mặt sắc bén nhưng vẫn mang theo gò má của thiếu niên.

Sau khi tắm rửa nước nóng làm nổi bật một thân da mặt trắng như ngọc. Giọt nước nhỏ giọt trên người theo đường nhân ngư trượt xuống, ẩn vào trong tiết khố. Giang Lâm Vụ nghĩ thầm bây giờ đã có thể yêu nghiệt câu người ở tuổi như vậy, về sau thì còn như thế nào nữa?

Bạch Ngọc thấy Giang Lâm Vụ nhìn mình, cười khanh khách đi đến bên cạnh ôm lấy Giang Lâm Vụ. Nàng sờ y bào thấm ướt của hắn rồi dùng linh lực sấy khô cho hắn, hắn ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác ấm áp khi linh lực sấy khô, ngay cả trong lòng cũng nóng lên.

Sau khi sấy khô xong, Giang Lâm Vụ bảo hắn đi làm việc vặt bên cạnh để nàng nấu thuốc cẩn thận một chút.

Bạch Ngọc nghe lời chờ ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng đi đến đâu tầm mắt liền đi theo đến đấy.Nàng bị hắn nhìn chằm chằm đang muốn nổi giận đuổi hắn đi làm việc của mình. Mắt đào hoa của Bạch Ngọc lóe lên lưu quang tràn đầy tình ý nhìn thẳng vào nàng, khóe miệng ấm áp cười.

Giang Lâm Vụ “…”, thôi quên đi.

Thuốc có vẻ đã được rồi, đợi thêm chút nữa lại thêm vị dược liệu là tốt rồi. Giang Lâm Vụ lấy giường mềm ngồi xếp bằng ra rồi ngồi chờ.

Bạch Ngọc đã không giống như trước kia, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ nữa. Hắn theo nàng trèo lên giường mềm, ôm lấy Giang Lâm Vụ.