Chương 38

"Tiên tôn, Bạch Ngọc rất nhớ người." Hắn thì thầm bên tai Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ hết sức chăm chú chú ý thuốc của lò, không nghe kỹ hắn nói cái gì chỉ cảm thấy bên tai phun ra hơi thở nóng ẩm. Nàng nhắm mắt ừ hử hai tiếng, trả lời qua loa.

Bạch Ngọc nghe nàng trả lời, không để ý tới giọng điệu có lệ của nàng đem nàng ôm ở trên giường.

Giang Lâm Vụ mở mắt ra, thần sắc bối rối "Bạch Ngọc?!”

Nàng đã từng không hiểu, trải qua mấy lần nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng hơi thở dồn dập của Bạch Ngọc cũng hiểu hắn đang động tình, nhưng bọn họ không phải tối hôm qua mới làm hay sao?

Nàng vội vàng giơ tay lên chế trụ anh, "Bạch Ngọc, tuổi của ngươi..." Nhớ tới đêm đó, nhắc tới sự thô bạo của Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ hiếm khi thức thời nuốt chữ trở về.

"Tuổi còn trẻ làm nhiều hại thân."

"Đêm qua Tiên tôn đã sớm ngất đi, Bạch Ngọc còn chưa... Bạch Ngọc còn có rất nhiều, nhịn rất khó chịu." Bạch Ngọc nói với vẻ mặt ủy khuất bất đắc dĩ.

Hắn nói xong nắm lấy tay Giang Lâm Vụ duỗi vào tiết khố trượt xuống thắt lưng. Đi ngang qua cự vật hung hãn, đi tới hai túi tinh hoàn. Thật sự nặng trịch, Giang Lâm Vụ theo bản năng cầm lấy một chút. Bạch Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, hơi thở càng thêm dồn dập. Xong rồi, lần này thật sự động đến hố lửa rồi.

Bạch Ngọc dán lên người người Giang Lâm Vụ, hôn ngửi loạn trên người nàng. Giang Lâm Vụ thấy thế, đỏ mặt nói: "Tiên tôn, giúp ngươi lấy ra, dùng tay là được rồi, được không?" Nói xong cởi tiết khố Bạch Ngọc xuống, một cây nam căn cứng rắn dữ tợn bắn ra.

Giang Lâm Vụ lần đầu tiên cẩn thận nhìn thấy dị vật đã tiến vào mình mấy lần, khuôn mặt lại càng thêm đỏ bừng, gân xanh nổi lên thắt lại, hung hãn ngang ngược đứng thẳng.



Giang Lâm Vụ đưa tay cầm lấy, kích thước không nhỏ. Ngón tay nàng mở rộng học động tác của Bạch Ngọc, chậm rãi lay động từ trên xuống dưới, động tác của nàng ngây ngô thong thả, cổ họng Bạch Ngọc lại tràn ra tiếng thở dốc thỏa mãn.

Giang Lâm Vụ lay động, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong tay mười phần cường tráng nóng bỏng, khi lay động lại cảm nhận được cái loại cảm giác cứng rắn của cơ bắp lướt qua lòng bàn tay mềm mại của nàng. Trách không được Bạch Ngọc luôn nói khó chịu, cái này quả thật khó chịu.

Đôi môi đỏ mọng của nàng mở miệng hỏi Bạch Ngọc: "Rất khó chịu sao?"

Bạch Ngọc nhìn chằm chằm đôi môi mềm mở mở khép lại, ánh mắt hiện lên thần sắc tối tăm. Nghe thế liền liên tục gật đầu, khóe mắt đỏ bừng, mang theo ẩn nhẫn. Giang Lâm Vụ nhìn bộ dáng ôn nhuận nhu thuận của hắn, trái tim liền mềm nhũn không chịu nổi. Nàng càng dụng tâm nghiêm túc tuốt nam căn cho hắn, sắc mặt Bạch Ngọc đỏ lên, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, nam căn càng dựng thẳng tắp.

“Tiên tôn hôn nó được không?”

"Hả? Có thể hôn ư?” Giang Lâm Vụ ngửa đầu nghi vấn nói.

Bạch Ngọc bật cười, mắt hoa đào lóe lên ánh sáng hấp dẫn, “Đương nhiên là được. Nó muốn Tiên tôn thân mật. Tiên tôn hôn nó có được không?”

Tay Giang Lâm Vụ cũng có chút đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi kề sát nam căn dựng cao vυ"t, ngửi thấy một mùi xạ hương nam tính nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hơi nước sau khi tắm rửa trên người Bạch Ngọc.

Đôi môi óng ánh của nàng chạm vào cột trụ to lớn kia, Bạch Ngọc run rẩy kêu lên. Giang Lâm Vụ ngạc nhiên mở to đôi mắt, nàng vươn lưỡi nhỏ liếʍ đầu côn ŧᏂịŧ, cái lưỡi nhỏ ướŧ áŧ đảo qua lỗ sáo, Bạch Ngọc sảng khoái thở dốc.

Giang Lâm Vụ há miệng nuốt toàn bộ đầu côn ŧᏂịŧ, trong khoang miệng lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ, nam căn to dài của hắn có thể dễ dàng ma sát đến giọng nói mềm mại, nàng cũng cẩn thận không để răng cọ đến Bạch Ngọc, dần dần nuốt xuống. Bạch Ngọc khẽ run rẩy ngửa đầu thở dốc. Giang Lâm Vụ nghe tiếng thở dốc dễ nghe Bạch Ngọc, nuốt càng sâu, nàng liếʍ đến gốc rồi bụng dưới nóng hổi.