Chương 18

Nhiên Khôi nói hai ba câu cho có lệ: “Trước đây tôi vẫn luôn làm ở bộ phận khác, không ở bộ phận xuyên nhanh.”

Anh giao tiếp với hệ thống trong đầu như vậy, ngoài mặt lại như lo lắng Vân Duệ sẽ đổi ý, nhanh chóng chào tạm biệt rời khỏi phòng riêng đi chuẩn bị.

Nhìn thấy ánh sáng vui tươi nở rộ trong mắt Lục Nhiên Khôi, lông mày của Vân Duệ dần dần giãn ra, khẽ hừ một tiếng.

Đúng như dự đoán của cậu, tên thích bị ngược này sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để làm thân với cậu, sự do dự vừa rồi của anh chắc chắn là bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống làm choáng váng.

Sau khi cửa phòng riêng nhẹ nhàng đóng lại, cậu cả cầm một miếng bánh mousse nhỏ lên từ từ đưa vào miệng.

Hương thơm ngọt ngào hơi đắng tràn ngập khoang miệng, là hương vị quen thuộc nhất đối với Vân Duệ. Chất kem không hề tan chảy chút nào, vào trong miệng mát lạnh, đủ để thấy người mua đã bỏ ra bao tâm huyết.

Mấy tên công tử bột khác đều đang ăn đồ ngọt, chỉ có Tô Triển đến gần, ngạc nhiên nói: “Cậu thật sự muốn dẫn anh ta đến đó à?”

Lục Nhiên Khôi lì lợm theo đuổi lâu như vậy, anh ta cho rằng với trình độ ghét bỏ của Vân Duệ sẽ không nhịn được nói ra sự thật, sau đó đá người ta đến chân trời.

Không ngờ cậu cả lại nhẫn nhịn đến hôm nay, thậm chí còn định đưa người nọ đi chơi cùng.

Đôi mắt phượng dài hẹp của Vân Duệ hơi nheo lại, cậu không biết mình đang nghĩ gì. Một lúc sau, cậu tựa lưng vào ghế, ném chiếc nĩa bạc lên bàn phát ra tiếng leng keng, thản nhiên nói: “Dù sao cũng phải tìm người xách hành lý mà.”

Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Tiểu Vân, lúc này Tô Triển mới cảm thấy nhẹ nhõm, trêu ghẹo hai câu: "Làm tôi hết hồn. Tôi còn tưởng rằng cậu bị tên họ Lục kia lay động rồi chứ."

Việc khác không nói, Lục Nhiên Khôi thật sự rất biết cách theo đuổi. Nếu không phải thông tin nói anh chưa từng yêu đương, suýt nữa thì Tô Triển đã cho rằng anh chàng này là một tay chơi lão luyện, ngay cả anh ta cũng sắp động lòng.

Như nghe thấy chuyện gì đó hoang đường, Vân Duệ chế nhạo một tiếng: "Sao có thể?"

Cậu chậm rãi châm một điếu thuốc, cụp mắt nhìn chằm chằm vào tia lửa, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Cho dù ngày mai vũ trụ có nổ tung, không đời nào tôi thích một người đàn ông.”

Thời gian hẹn đi du lịch với cậu cả là thứ hai, sau khi trở lại trường, Nhiên Khôi định đến phòng giáo vụ để nộp giấy nghỉ, nhưng lại gặp phải ký túc xá trưởng trên con đường rợp bóng cây.

Anh vốn định lịch sự gật đầu đi qua, nhưng ký túc xá trưởng lại hiếm hoi gọi anh lại.

"Tiểu Lục, cậu..."

Cậu ta đẩy kính lên, giọng điệu mất tự nhiên: "Có phải gần đây cậu theo đuổi Vân Duệ ở lớp bên cạnh không?"

Thái độ theo đuổi người khác của Lục Nhiên Khôi rất tự nhiên, anh cũng không cố ý che giấu điều gì trước mặt các bạn cùng lớp. Nhưng ngày thường anh luôn ở bên cạnh Vân Duệ, thái độ ân cần chu đáo, mọi người đã nhìn quen từ lâu, ít ai nghĩ theo hướng khác, chỉ có ký túc xá trưởng thực sự quan tâm đến anh mới nhìn ra manh mối.

Hiện tại bị lộ, Nhiên Khôi cũng không giấu giếm cậu ta, sờ sờ mũi hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.”

Ký túc xá trưởng không tỏ ra nghi ngờ về xu hướng tính dục của anh mà chỉ do dự nói: “Tôi biết cậu rất thích Vân Duệ, nhưng chúng ta là sinh viên, quan trọng nhất là việc học, tình cảm nên xếp sau.”

Cậu ta lo lắng chỉnh lại gọng kính, giọng điệu thấp thỏm: “Gần đây cậu thường xuyên trốn học, tuy rằng tôi sẽ giúp cậu điểm danh và ghi chép nhưng chắc chắn không bổ ích bằng việc trực tiếp nghe giảng…”

Cậu ta giống như một bà mẹ lo lắng, cằn nhằn nhưng không hề tỏ ra khó chịu, Nhiên Khôi lại không vội vàng, kiên nhẫn nghe ký túc xá trưởng nói.

Thực ra thái độ thật sự của Nhiên Khôi cũng giống cậu ta, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không bao giờ trốn học mỗi ngày, tiêu tốn nhiều công sức như vậy để xum xoe Vân Duệ.