Chương 8

Vân Duệ đổi tư thế thoải mái hơn, chỉ là cơn buồn ngủ đã bị đoạn đối thoại đánh tan, cho dù như thế nào, cũng không thể tìm lại trạng thái ngủ như không ngủ huyền diệu vừa rồi.

Cậu bực bội nhíu chặt mày, khóe môi cũng kéo thành một đường thẳng tắp, cuối cùng dứt khoát mở mắt ra, nhìn về phía cây cối chạy như bay qua ngoài cửa sổ xe.

Lục Nhiên Khôi có ý với mình ư?

… Nếu là thật, vậy quả thực ghê tởm muốn chết.

Vân Duệ kỳ thị tình yêu đồng tính cũng không phải là không có lý do.

Năm cậu mười ba tuổi, nhà họ Vân mời một gia sử trẻ tuổi tuấn tú tới. Đối phương trẻ tuổi đói khát, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai xuất chúng, sau khi Vân Duệ bắt đầu phát dục, động tâm tư lệch lạc, nhiều lần dùng ngôn ngữ ám chỉ, khıêυ khí©h tứ chi, cuối cùng không để cho gã đắc thủ lần nào.

Tuy rằng sau đó tên gia sư kia bởi vì tội dâʍ ɭσạи mà ăn cơm tù, nhưng không có cách nào xóa bỏ được bóng ma tâm lý của cậu cả, từ đó về sau đi lên núi Không Động.

Suy đoán của Tô Triển không hề có chứng cứ, đương nhiên Vân Duệ sẽ không bởi vì bạn nối khố hồ ngôn loạn ngữ mà đuổi Lục Nhiên Khôi đi.

Lục Nhiên Khôi là một người hầu không tồi, giỏi hiểu ý người lại biết tiến lùi, Vân Duệ sai khiến anh rất thuận tay, tạm thời không định đổi người.

Nhưng một hạt giống hoài nghi vẫn bị chôn vào đáy lòng cậu, hơn nữa theo thời gian phát triển, dần dần vươn cành nảy mầm.

Sau đêm đó, Lục Nhiên Khôi lại bị đám cậu ấm này gọi ra ngoài chơi cùng vài lần, mỗi lần đều sẽ nhận được một ánh mắt như có như không, mang theo ý nhìn kỹ mãnh liệt.

Bị ánh mắt lạnh thấu xương này nhìn chằm chằm, là người đều sẽ như bị kim chích vào lưng.

Tất nhiên Nhiên Khôi biết là ai đang nhìn anh, lại chỉ làm như không biết, nên nói nên cười, lúc không liên quan đến anh thì đứng ở sau lưng Vân Duệ, đảm nhận vai phông nền an tĩnh.

Cùng lúc đó, ánh mắt của anh giống như sinh trưởng trên người Vân Duệ, lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của cậu cả.

Cái ly của Vân Duệ ở giữa không trung, không cần nhắc nhở đã giúp cậu rót đầy; cậu đánh bida nóng chảy mồ hôi, khăn mặt lạnh lập tức đưa tới bên tay.

Thậm chí anh nhớ kỹ khẩu vị ưa thích của Vân Duệ, bất kể là bánh ngọt hay là mua đồ uống, luôn luôn thuận theo tâm ý của cậu chủ, không cần cậu bận tâm gì cả.

Giống như một cái bóng hoàn hảo.

Từ đầu đến cuối, Lục Nhiên Hôi chưa từng cố ý tiếp xúc tứ chi; thỉnh thoảng ngón tay chạm vào nhau, cũng là hợp tình hợp lý.

Nếu là trước kia, Vân Duệ chỉ cảm thấy Lục Nhiên Khôi rất chu đáo, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi Tô Triển nói ra những lời kia, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên.

Thật sự có người làm người hầu đến trình độ chuyên nghiệp như vậy sao?

Người không biết còn tưởng rằng Lục Nhiên Khôi đang cung phụng tổ tiên.

Nói một câu không dễ nghe, cho dù là cha mẹ ruột, cũng không thể hiểu rõ khẩu vị của Vân Duệ như lòng bàn tay.

Lại tổ chức trò chơi một lần nữa, cậu cả nhà họ Phương làm chủ, Lục Nhiên Khôi vẫn đi theo Vân Duệ như cũ.

Khác với Vân Duệ thích sạch sẽ, cậu Phương là cậu ấm điển hình, sau khi vào phòng bao không coi ai ra gì, trái ôm phải ôm hai cậu trai trẻ xinh đẹp trong lòng, khung cảnh vô cùng nóng bỏng.

Thời điểm không khí kí©ɧ ŧìиɧ nhất, cậu ta rút ví da ra, lấy ra một xấp tiền thật dày, tùy ý nhét vào trước ngực hai con vịt nhỏ, khiến cho tiếng thét chói tai vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang vọng khắp phòng.

Vân Duệ ngại bẩn, ngồi cách cậu ta tám trăm mét, nhìn thấy một màn khí thế ngất trời này ánh mắt khẽ động, dường như nhớ tới gì đó.

Cậu dựa lưng vào ghế, Lục Nhiên Khôi lập tức hiểu ý cậu cả, tiến lên một bước cúi người xuống, cẩn thận nghe cậu căn dặn.