Chương 15

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

"Cố Nguyên Nguyên!" Chàng trai giận dữ quát lớn, không cách nào che giấu sự tức giận.

Cố Nguyên Nguyên tủi thân bĩu môi, càng nói to hơn: "Anh nhìn đi, chị kia gắp hết thịt ra kìa, không phải anh bảo lãng phí đồ ăn đáng bị đòn còn gì?"

Nghe thằng nhóc nghịch ngợm nhiều lần muốn tét mông mình, khóe môi Lâm Nhiên Nhiên giật giật, ánh mắt rơi xuống đống thịt mỡ. Vấn đề cốt lõi nằm ở đây, nhưng việc không ăn được thịt mỡ đâu phải là lỗi của cô...

Mang thằng nhóc nghịch như dòi này ra ngoài ăn sáng làm gì không biết? Mặt Cố Bùi Viễn lạnh lùng, nói: "Câm miệng."

Nghe cuộc đối thoại của hai anh em, sự im lặng khác thường trong quán chợt bị phá vỡ, thay vào đó là tiếng cười trộm khúc khích. Cũng may người nói lời này là một đứa bé chưa đầy ba tuổi, nếu không đã bị bắt với tội lưu manh chứ chẳng chơi.

"Nhưng..." Cố Nguyên Nguyên còn định hỏi tiếp, Cố Bùi Viễn đã ngắt lời, nói: "Mi muốn ăn bánh bao gì?"

"Em muốn ăn bánh bao thịt! Không cà rốt, không ăn vỏ!" Cố Nguyên Nguyên lập tức duỗi ngón tay núc ních thịt: "Hai cái!"

"Mi vừa giơ ba đấy." Mặt Cố Bùi Viễn vô cảm ấn một ngón tay của nó xuống, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Bốn cái bánh bao, hai bát sữa đậu nành”.

"Được, tôi lập tức lấy ngay." Nhân viên bán hàng ngượng ngùng nói, lần đầu tiên dùng thái độ kinh doanh thân thiện với anh em cùng giai cấp, nhìn thẳng vào khuôn mặt Cố Bùi Viễn.

Lúc này chỗ ngồi duy nhất còn trống là chiếc bàn cạnh Lâm Nhiên Nhiên, cộng thêm... nhìn thấy đám đàn ông đang nói chuyện ầm ĩ, bàn bày bừa bộn, Cố Bùi Viễn hơi do dự rồi bước tới, cố ý chọn chỗ ngồi quay lưng về phía Lâm Nhiên Nhiên.

Anh đặt cậu em lên băng ghế đẩu, bắt nó ngồi vững còn mình thì đến cửa sổ lấy bánh bao.

Lâm Nhiên Nhiên thấy Cố Bùi Viễn chọn ngồi phía sau cô thì thở phào. Xấu hổ quá, ăn xong rồi đi thôi. Nghĩ vậy, Lâm Nhiên Nhiên liền ăn nhanh hơn.

Đột nhiên, bàn bên cạnh xuất hiện một cái đầu nhỏ. Cố Nguyên Nguyên níu mép bàn, đôi mắt to ngây thơ nhìn cô: “Kẹo.”

"Em nói gì cơ?" Lâm Nhiên Nhiên khó hiểu.

"Kẹo, chị, cho em kẹo." Cố Nguyên Nguyên lấy tay móc ra một ít kẹo nougat bị chảy.

“Là nhóc!” Lâm Nhiên Nhiên chợt nhận ra, đây không phải là cháu trai của bà cụ mua kẹo hôm đó sao? Cu cậu còn chơi với Tiểu Thu, Tiểu Cảnh. Hôm đó nó mặc kín mít khiến Lâm Nhiên Nhiên trong chốc lát chưa nhận ra.

Cố Nguyên Nguyên cười khì, khoe hàm răng cửa có đốm đen nhỏ: "Kẹo ngon lắm, em thích chị."

"Oắt con này dẻo miệng quá, kẹo hôm đó đã ăn hết chưa?" Lâm Nhiên Nhiên lấy trong túi ra một viên lạc bọc đường đút cho Cố Nguyên Nguyên, "Tiếc là hôm nay chị không có kẹo, cho em ăn cái khác nè."

Mùi lạc bọc đường thơm bùi, hai mắt Cố Nguyên Nguyên sáng ngời, thân mật níu đầu gối Lâm Nhiên Nhiên, nói: "Cám ơn chị, chị, em nói nhỏ cho chị nghe..."



Tay Cố Nguyên Nguyên bắc loa, đến gần tai Lâm Nhiên Nhiên, dùng một thanh âm mà nó tưởng là rất nhỏ, nói: "Em đã bảo anh em không được tét mông chị!"

"Cố Nguyên Nguyên!" Sau lưng bỗng vang lên một tiếng sấm, cơ thể Lâm Nhiên Nhiên run rẩy.

Cô xoay người lại, thấy Cố Bùi Viễn tay cầm hai bát sữa đậu đi tới, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, nhìn kỹ sẽ thấy vẻ ửng đỏ khác thường, bước chân cứng ngắc.

"Mi làm gì thế hả? Mau lại đây cho ta!"

"Em có nói gì đâu!" Cố Nguyên Nguyên cố vung vẩy đôi tay ngắn ngủn.

Thấy Cố Nguyên Nguyên sợ hãi, Lâm Nhiên Nhiên không khỏi ngắt lời: "Vừa rồi nó chỉ nói chuyện với tôi một xíu..."

Cố Bùi Viễn không liếc mắt nhìn Lâm Nhiên Nhiên lấy một lần, thẳng thừng ôm thằng em đi, thấy nó ăn phồng cả má thì hỏi: "Mì ăn gì đấy?"

“Chị cho em đó.” Cố Nguyên Nguyên mở miệng, lộ ra cặn đồ ăn bên trong.

Cố Bùi Viễn vừa khéo trông thấy, chặc lưỡi tỏ vẻ hờn ghét: "Mi có biết thế nào là vệ sinh không hả? Ta đã bảo mi không được tự ý ăn đồ của người khác, tai mi để làm cảnh à?"

Giọng điệu Cố Bùi Viễn nghiêm khắc khiến Cố Nguyên Nguyên tủi thân bật khóc: "Em... em không cần người anh xấu như anh hu hu..."

Lâm Nhiên Nhiên nghe vậy thì tức giận. Anh chàng này không những không coi ai ra gì mà còn chê cô? Bị người khác nghi ngờ về tài bếp núc của mình chẳng khác nào chạm phải vảy ngược của Lâm Nhiên Nhiên.

Lâm Nhiên Nhiên bỗng đứng lên, nói: "Đồng chí, tôi thấy cậu nhóc này đáng yêu nên mới cho nó ăn một viên lạc bọc đường, sao? Đồ ăn tôi nấu tuyệt đối sạch sẽ hợp vệ sinh! Ý anh là gì?!"

Lâm Nhiên Nhiên không thuận lợi cả một buổi sáng, đầy bụng lửa giận, lần này muốn nín cũng chả được.

Cả quán ăn nghe thấy tiếng gầm ấy, ai nấy đều chú ý đến họ. Đây là lần đầu tiên Cố Bùi Viễn bị mắng như thế ở nơi đông người. Cô gái vừa hiểu sai ý anh lại vừa hung hãn, Cố Bùi Viễn hơi giận, lạnh lùng nhìn cô.

Tới khi bắt gặp đôi mắt tuy đang liếc xéo nhưng mang vẻ nũng nịu, cơn giận chợt chuyển hướng, thình lình xông thẳng vào tim khiến anh thấy trong người là lạ.

Chỉ là một cô bé, anh không cần so đo. Cố Bùi Viễn nói cứng: "Tôi không nói em."

"Anh vừa nói đấy còn gì!"

"..." Cố Bùi Viễn im lặng không nói.

"Hừ, dám nói không dám nhận." Lâm Nhiên Nhiên càng khinh thường anh, vừa rồi rõ ràng anh còn khẳng định đồ cô làm không vệ sinh nhưng giờ lại không dám phản bác hử? Cô chộp luôn cái bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, cầm túi đeo vai của mình lên rồi đùng đùng rời đi.



Lúc ngang qua Cố Bùi Viễn, cô dùng tay đánh anh.

Cánh tay cô gái rất mềm, sức đánh chỉ như mèo con gãi ngứa. Đặc biệt, lọn tóc đuôi ngựa của cô quét qua mặt anh, tuy không đau nhưng lại ngưa ngứa, dường như vẫn còn lưu luyến trên khuôn mặt.

Cố Bùi Viễn cau mày.

Cố Nguyên Nguyên rất biết nhìn, vừa rồi không dám nói gì, lúc thấy Lâm Nhiên Nhiên đã đi xa mới dám ghé vào tai anh nó nói khẽ: "Anh, tai anh đỏ quá, nóng lắm à?"

"Câm mồm!" Lần này Cố Bùi Viễn biến đe dọa thành sự thực, anh tét mông Cố Nguyên Nguyên khiến thằng nhóc bật khóc.

Anh xấu lắm! Vừa rồi còn bảo không được lãng phí đồ ăn!

Trong khu nhà ở của nhà máy mây tre đan, mấy bà mấy bác đang tụ tập xung quanh Lâm Nhiên Nhiên, "Cô bé, không có bánh trứng à? Bác chỉ mua một cái bánh trứng thôi."

Lâm Nhiên Nhiên xin lỗi: "Hết trứng gà rồi ạ, hai ngày tới để cháu nhìn xem. Lạc này ăn cũng rất ngon, lại để được lâu, các bác các thím ăn thử xem."

Lạc bọc đường này được làm từ lạc, đường và bột mì, cắt thành khối vuông cỡ ngón tay cái, giòn tan thơm bùi. Nhưng có hai nhược điểm: tốn dầu, không đỡ đói. Cũng hết cách, ai bảo trong không gian của Lâm Nhiên Nhiên không còn nhiều bột mì, trứng cũng đã dùng hết, ngoại trừ mấy chục cân lạc đã bóc vỏ và thu được trước đó. Lâm Nhiên Nhiên cùng chị Mạnh bóc vỏ lạc suốt hai tối, tổng cộng làm được hai mươi cân lạc bọc đường.

Cô đưa lạc bọc đường đã cắt miếng vừa ăn cho các bà các bác, các bà các bác ăn xong tuy rất xiêu lòng nhưng tiếc là trong mắt họ lạc này không bằng bánh trứng. Lạc bọc đường này có dầu có đường, quý đến nỗi không nỡ lấy ra đãi khách, dùng làm quà tặng thì lễ quá mọn, thành ra vẫn thua xa bánh trứng, vừa có lợi ích thiết thực lại giúp no bụng.

Thấy các bà các bác do dự, Lâm Nhiên Nhiên thầm than trong lòng, ai bảo bây giờ cô rất cần tiền chứ, cô nói: "Cháu vốn định bán lạc này giá ba đồng, chỉ còn năm cân thôi, nếu các bác mua hết cháu sẽ để giá hai đồng tám."

Kiểu hạ giá vặt vãnh này rất có tác dụng với mấy bà bác, trăm phát trăm trúng, họ tụ lại xì xào thảo luận một lúc lâu mới quả quyết nói: “Hai đồng rưỡi, các bác sẽ lấy năm cân!”

"Được ạ, là vì các bác đã săn sóc cháu thôi đó." Lâm Nhiên Nhiên đau lòng nói.

Các bà các bác vui mừng lấy túi bố ra đựng lạc bọc đường, nhiệt tình nói với Lâm Nhiên Nhiên: “Cô bé, nếu có bánh trứng thì phải mang đến nhà máy của bọn bác đổi nhé, tiền phiếu đều đủ cả."

"Đúng thế, cháu có gạo kê, bột mì, trứng gà hay gì, chỉ cần là lương thực thì bác lấy hết!"

Các bà các bác đều mồm năm miệng mười nhưng chẳng ai thích lạc bọc đường. Xem ra lạc bọc đường đúng là không được hoan nghênh trong khu nhà ở lắm. Lâm Nhiên Nhiên lắc đầu, đếm số lạc còn dư, hai mươi cân lạc bọc đường bán trong hai ngày vẫn còn lại năm sáu cân, đây là chưa kể đến việc cô vừa cho vừa bán vừa khuyến mại.

Lâm Nhiên Nhiên quyết định quay lại nhà ở tập thể của nhà máy sắt thép để thử vận

may. Đường đến nhà máy sắt thép vừa khéo đi ngang qua hiệu thuốc, Lâm Nhiên Nhiên rẽ vào xem, không ngờ lại bắt gặp một người đàn ông có vẻ là cán bộ đang mua nhân sâm.

“Xin lỗi bác, cháu đã đặt trước cây nhân sâm này rồi ạ!” Lâm Nhiên Nhiên bước nhanh vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý do nữ chính không ăn thịt mỡ sẽ viết sau, các thím đừng lo nữ chính giảm béo nữa nhé.