Chương 16

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

"Xin lỗi bác, cháu đã đặt trước cây nhân sâm này rồi ạ!"

Lâm Nhiên Nhiên vội vàng bước vào cửa hiệu, trong cửa hiệu có một cặp vợ chồng đang cầm cây nhân sâm quan sát, thình lình bị Lâm Nhiên Nhiên cắt ngang, hai người đều quay lại nhìn.

Người đàn ông trung niên trông coi cửa hiệu tên Lưu Khôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Sao giờ cháu mới đến? Bác vừa nói với quản đốc Trần là cây nhân sâm này đã được đặt trước."

"Thật ngại quá, cháu đã đặt trước cây nhân sâm này rồi ạ." Lâm Nhiên Nhiên lễ phép nói với quản đốc Trần.

"Cô đặt trước gì hả? Trên cây nhân sâm này viết tên cô à?" Vợ quản đốc Trần là một người đàn bà đanh đá, giọng điệu không có ý tốt.

"Mấy ngày trước lúc đến bốc thuốc, cháu đã đặt trước nhân sâm này, đồng chí Lưu có thể làm chứng." Lâm Nhiên Nhiên nói.

Mấy hôm nay Lưu Khôi đã vớ bở khá nhiều đồ của Lâm Nhiên Nhiên, gật đầu chứng minh: “Đúng vậy.”

Vợ quản đốc đẩy chồng mình, quản đốc Trần là quản đốc của nhà máy mây tre đan trong huyện, bình thường bác quản lý cả một nhà máy, đã quen ra lệnh, chưa từng gặp ai dám cản đường mình, lập tức không hài lòng, nói: “Ý của hai người là gì? Đồ trong hiệu thuốc nhà nước mà dám lén lút giao dịch?”

Đây là tội nặng, Lưu Khôi vội nói: "Quản đốc Trần, xin anh đừng hiểu lầm, đây đâu phải lén lút giao dịch, tôi..."

“Quản đốc Trần, bác hiểu lầm rồi ạ.” Lâm Nhiên Nhiên kể lại việc em gái cô bị bệnh, không đủ tiền mua nhân sâm nên mới nhờ Lưu Khôi giữ lại nhân sâm cho mình. “Đồng chí Lưu chỉ nhiệt tình giúp đỡ cháu thôi. Bác xem đi, đây là đơn thuốc lúc đi phối thuốc mấy ngày trước của cháu, chỉ thiếu một cây nhân sâm.”

Nghe Lâm Nhiên Nhiên nói xong, sắc mặt quản đốc Trần dịu đi: "Ồ, ra là thế, vậy thì..."

“Vậy cái gì mà vậy!” Vợ quản đốc Trần véo mạnh chồng mình, hừ nói, “Nếu cô đủ tiền mua nhân sâm thì đã trả từ lâu rồi. Đây đều là đồ của cửa hiệu quốc doanh, cớ gì phải giữ lại cho cô? Tôi phải lấy cây nhân sâm này.”

Lâm Nhiên Nhiên cười hiền, nói: "Chẳng biết bác mua nhân sâm này làm gì thế ạ? Em gái cháu bị bệnh, cần nhanh chóng dùng nhân sâm bồi bổ cơ thể. Nếu bác không vội thì nhường cây nhân sâm này cho cháu trước được không ạ?"

Lưu Khôi ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, nhân sâm ở Đông Bắc đến mùa đông là có, đợi tới đầu tháng chắc chắn nhân sâm sẽ về tới nơi, tôi sẽ để lại cho chị loại tốt nhất."

"Em cô bị bệnh thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải nhường cho cô?" Giọng vợ quản đốc sắc nhọn như muốn cãi nhau, nhìn Lâm Nhiên Nhiên bằng ánh mắt khinh thường.

“Vì tôi đã đặt trước cây nhân sâm này!” Lâm Nhiên Nhiên cũng tức giận.

Khuôn mặt gầy gò của vợ quản đốc vặn vẹo, bỗng hừ lạnh: "Một cây nhân sâm trên dưới trăm đồng, cô ấy hả? Cô có đủ tiền không?"

Việc này đánh trúng chỗ đau của Lâm Nhiên Nhiên, vợ quản đốc không bỏ sót biểu cảm của cô, đắc chí đẩy chồng mình: "Trần Tuấn Đức, trả tiền đi!"

“Ôi, bà…” Vừa rồi mụ còn chê giá nhân sâm cao quá, nhưng thấy cô nhóc này muốn mua thì nhất định phải cướp. Quản đốc Trần lắc đầu, biết rõ tính nết vợ mình nên đành lấy tiền trong cặp công văn ra.



Lâm Nhiên Nhiên thấy thế thì lo lắng sờ túi đeo vai. Ba ngày qua, cô chăm chỉ bán đồ ăn, bán hết những gì có thể trong không gian nhưng chỉ góp được khoảng sáu mươi đồng, vẫn còn thiếu rất nhiều! "Quản đốc Trần, em gái cháu mới bảy tuổi, nếu không chăm sóc tốt sẽ để lại mầm bệnh, mong bác nhường cho cháu."

Quản đốc Trần khẽ khàng nói với vợ: "Bà học Lôi Phong làm việc thiện đi, chúng ta có cần gấp cây nhân sâm này đâu..."

"Cút! Chỉ một con ranh mà ông đã mềm lòng hử? Chẳng trách bình thường ông lại đối xử tốt với đám gái trẻ trong nhà máy thế, Trần Tuấn Đức, ông cẩn thận cho tôi." Vợ quản đốc mắng.

Quản đốc Trần tức đến mức bật ngửa: "Được được, tôi không thèm nghe bà nói nữa, bà thích làm gì thì làm."

Vợ quản đốc giật tiền từ tay chồng, chậm rãi đếm: “Không có tiền còn học đòi ăn nhân sâm cơ à? Sợ là mày không chịu nổi các phúc ấy!”

"..." Móng tay Lâm Nhiên Nhiên đâm vào lòng bàn tay, hận không thể lao lên xé nát miệng mụ.

“Chị kẹo!” Một giọng sữa ngọt ngào phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong cửa hiệu. Bánh bao nhỏ mặc áo dày cố bước qua ngưỡng cửa rồi đi vào, đích thị là Cố Nguyên Nguyên cô gặp lúc sáng. Nó lộc cộc chạy tới, nắm tay Lâm Nhiên Nhiên, lén đưa cho cô một xấp giấy.

Lâm Nhiên Nhiên cúi đầu, thấy là một xấp đại đoàn kết, có khoảng mười tờ!

"... Nguyên Nguyên, em lấy ở đâu ra? Mau cất đi." Lâm Nhiên Nhiên giật mình. Mười đồng là mệnh giá tiền giấy lớn nhất ở thời đại này, sao thằng nhóc lại có cả một xấp?

"Là bà bảo Nguyên Nguyên đưa cho cháu đấy." Ngoài cửa, một bà cụ phúc hậu bước vào, chính là bà nội của Cố Nguyên Nguyên, người lần trước đã mua kẹo nougat của Lâm Nhiên Nhiên.

Lâm Nhiên Nhiên bối rối, cầm tiền nói: "Số tiền này?"

Vợ quản đốc cũng nghi ngờ nhìn cảnh tượng bất ngờ xảy ra, động tác đếm tiền dừng lại.

Bà cụ xách một túi cải thảo, lén nháy mắt với Lâm Nhiên Nhiên, ấm áp nói: “Cháu tới mua nhân sâm sao lại quên mang tiền thế?"

Bắt gặp ánh mắt thấu hiểu và nhân hậu của bà cụ, cổ họng Lâm Nhiên Nhiên nghẹn ngào, xấp tiền trong tay nóng hổi: “Bà ơi…”

Hiển nhiên bà cụ đã nghe thấy mọi chuyện. Lâm Nhiên Nhiên không dám tin hai người chỉ bèo nước gặp nhau nhưng bà cụ vẫn sẵn lòng giúp đỡ mình. Đây là một trăm đồng, chắc chắn là số tiền lớn ở thời đại này!

"Con bé này, ngây ra đấy làm gì? Không nhanh mua nhân sâm đi?" Bà cụ thúc giục.

Câu nói nhắc nhở Lâm Nhiên Nhiên và vợ quản đốc, Lâm Nhiên Nhiên lập tức đặt tiền lên quầy rồi lấy tiền trong túi ra thêm vào: "Đồng chí Lưu, đây là tiền mua nhân sâm của cháu."

Giọng vợ quản đốc vang lên the thé: "Tôi đã mua cây nhân sâm này rồi! Mau gói nhân sâm cho tôi đi!"

Lưu Khôi thầm trợn mắt, ả đàn bà này chẳng biết là cái thứ gì nữa, gào thét ầm ĩ. Bác nhận tiền của Lâm Nhiên nhiên, mỉm cười xin lỗi vợ quản đốc: "Xin lỗi chị nhé, đến trước được trước, ai đặt trước, trả trước thì được trước. Giờ đồng chí này đã trả tiền trước nên tôi phải đưa nhân sâm cho cô bé. Tôi sẽ để mắt giúp chị, khi nào có nhân sâm mới về sẽ lập tức thông báo cho chị ngay, chị thấy được không?"

Ai bảo mụ vợ quản đốc này cố tình đếm tiền chậm rì rì?

“Để bác giúp cháu cắt lát rồi nghiền thành bột, như thế sẽ dễ hấp thu thuốc.” Lưu Khôi xén vài nhát đã xắt nhân sâm thành tám miếng, nhanh đến nỗi vợ quản đốc không kịp ngăn cản.



Nhìn cây nhân sâm hảo hạng bị cắt, vợ quả đốc vô cùng tức giận. Lâm Nhiên Nhiên làm ngơ trước mụ, vui vẻ cảm ơn Lưu Khôi.

Quản đốc Trần thấy thế đành kéo vợ nói: "Rồi rồi, đi thôi."

Mặt vợ quản đốc lúc xanh lúc trắng, bị kéo đi vẫn còn chửi đổng: “Làm gì đến lượt bà già như bà xen vào!”

Nhưng trong cửa hiệu vẫn vô cùng hài hòa, vui vẻ.

Lưu Khôi cắt nhân sâm thành miếng rồi nghiền mịn thành bột màu xám, cho vào lọ, dặn cô: “Mỗi ngày chỉ cần cho một lượng nhỏ vào thuốc, nếu nhiều thì cơ thể trẻ nhỏ sẽ không chịu được."

Bác đưa lọ thuốc và hai mươi đồng cho Lâm Nhiên Nhiên. Bác bán cho vợ quản đốc giá một trăm ba mươi nhưng chỉ lấy của Lâm Nhiên Nhiên một trăm. Sau khi Lâm Nhiên Nhiên liên tục cảm ơn, cô lén đưa cho bác một túi lạc bọc đường, bấy giờ mới cùng bà cụ rời khỏi hiệu thuốc.

Lòng Lâm Nhiên Nhiên vừa cảm kích vừa nghi ngờ, vừa ra khỏi cửa hiệu, cô không khỏi hỏi: “Sao bà…”

"Bà ở ngoài cửa nghe thấy." Bà cụ cười nói: "Nguyên Nguyên từ xa nhìn thấy cháu, cứ nhất quyết muốn tới gặp. Lúc tới ở cửa hiệu thì thấy người đàn bà kia tranh mua nhân sâm với cháu. Sao lại có loại người không chịu tích đức thế chứ?”

Bà cụ lắc đầu chán ghét nói.

Lâm Nhiên Nhiên bảo: "Cháu cũng không biết phải nói gì cho phải... Đây là sáu mươi lăm đồng, bà cầm trước đi ạ. Số còn lại cháu chắc chắn sẽ sớm trả lại cho bà."

Bà cụ nói: "Tiền thì không cần gấp. Cháu nói cho bà nghe đã, bệnh tình của em cháu là sao? Người lớn trong nhà cháu đâu? Sao lại để một đứa trẻ như cháu ra ngoài mua thuốc?"

Nếu là người khác, Lâm Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ không nói cho một người xa lạ biết chuyện nhà mình. Nhưng vừa rồi bà cụ đã giúp mình một việc lớn, Lâm Nhiên Nhiên ngắn gọn kể hết chuyện của mình ra.

Cô không có ý kể khổ nhưng bà cụ nghe xong thì lau mắt, nắm tay Lâm Nhiên Nhiên nói: “Cháu bé, cháu khổ quá.”

Lâm Nhiên Nhiên nghe vậy, mũi đau xót, hơi bối rối không biết nên cười hay nên khóc, cô dỗ dành bà cụ hồi lâu: “Thật ra bây giờ cháu đã có thể tự mình kiếm tiền, bệnh của em cháu sẽ tốt lên thôi, không tệ đến mức đấy đâu ạ."

Cố Nguyên Nguyên là một đứa bé nên không hiểu những lời ấy, ngẩng đầu ôm đùi bà nội làm nũng: "Nội đừng khóc, chị kẹo cũng đừng khóc."

Bấy giờ bà cụ mới nín khóc, mỉm cười, bế cháu trai lên rồi nói với Lâm Nhiên Nhiên: “Cháu xem, thằng cháu lớn nhà bà xấp xỉ tuổi mấy chị em cháu, nếu nó hiểu chuyện chỉ bằng một nửa cháu thì bà cũng yên lòng."

Lâm Nhiên Nhiên lập tức nghĩ tới chàng trai tuấn tú nhưng lạnh lùng kìa, thấy rất đồng tình nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cháu thấy Nguyên Nguyên rất ngoan mà, có đúng không nè?”

“Đúng ạ!” Cố Nguyên Nguyên lập tức nhào vào ngực Lâm Nhiên Nhiên.

Tác giả có lời muốn nói:

Chàng trai tuấn tú: Em đúng là thông minh.