Chương 17

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

Thuyết phục mãi nhưng bà cụ vẫn không chịu để Lâm Nhiên Nhiên trả tiền: “Ba đứa nhóc các cháu sống vất vả, lại còn bán… trao đổi đồ vật, không giữ lại ít tiền sao được? Thằng con bà hay biếu quà cáp, dù bà cầm số tiền này cũng chỉ để đấy. Cháu không cần trả vội!

Một lần nữa Lâm Nhiên Nhiên lại cảm nhận được tấm lòng nhiệt tình của các bà các bác Trung Quốc. Lúc trước mua một cân kẹo nougat giá ba đồng năm cũng phải cò kè cả buổi nhưng giờ bà lại vô cùng hào phóng cho một người lạ mượn một trăm đồng.

Mà công nhân thời này cũng chỉ kiếm được chưa đến hai mươi đồng một tháng.

Lâm Nhiên Nhiên vốn tưởng gia cảnh bà cụ tốt, bây giờ xem ra đâu chỉ tốt suông. Nhìn kỹ hơn, mái tóc trắng của bà được chải tỉ mỉ, áo bông mặc trên người làm bằng tơ lụa màu đỏ tía với vân bạc mờ mờ. Hành động cử chỉ thản nhiên bình tĩnh khác hẳn với người thường.

Nhưng bà cụ là người tốt bụng, Lâm Nhiên Nhiên không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác. Không để ý đến sự ngăn cản của bà Cố, cô chạy lại hiệu thuốc mượn giấy bút viết giấy nợ, ghi tên mình và địa chỉ đội sản xuất vào rồi đưa cho bà cụ cùng với năm mươi đồng: “Nếu cháu không trả được trước ngày mười tháng sau, bà cứ việc báo cảnh sát bắt cháu!"

“Con bé này!” Bà cụ cầm giấy nợ, nhìn hồi lâu rồi mỉm cười lắc đầu.



“Nội ơi.” Một thiếu niên mặc áo khoác da từ bên kia đường đi tới, xách theo một chai dầu, có cảm giác không hài hòa một cách kỳ lạ.

Bà cụ cầm chai dầu lên ước lượng, hài lòng nói: "Cái này chắc phải nửa cân nhỉ? Hôm nay không giới hạn mua à?"

Tất nhiên là trả tiền để mua. Rõ ràng trong nhà chẳng thiếu thứ gì nhưng bà cụ quen tiết kiệm, mỗi tháng phải ra ngoài mua vài lạng dầu đậu nành. Để tránh bà cụ chen chúc nơi đông người, Cố Bùi Viễn đành tự mình đảm nhận nhiệm vụ mua dầu.

Cố Bùi Viễn bế Cố Nguyên Nguyên lên rồi trở về nhà cùng bà cụ. Anh chợt thoáng thấy tờ giấy nợ trong tay bà: “Đó là gì thế ạ?”

Bà cụ vội nét giấy nợ vào túi: “Không, không có gì đâu.”

Nhưng Cố Bùi Viễn đã thấy rõ hai chữ "giấy nợ", anh liếc mắt về phía Cố Nguyên Nguyên, nói dăm ba câu đã moi ra được toàn bộ. Cố Bùi Viễn không nói gì, dùng ánh mắt lành lạnh nhìn bà cụ

Bà cụ vẫn ăn nói hùng hồn, kể với Cố Bùi Viễn về chuyện của Lâm Nhiên Nhiên: "Cô bé đó đáng thương biết bao, nội giúp người ta thì đã làm sao?"

Cố Bùi Viễn chẳng tin, chỉ nói: “Nội đã gặp chuyện này bao lần rồi? Lần trước bị mất ví ở nhà ga, lần trước nữa là đứa bé bị bệnh không có tiền chữa, còn lần..."

"Ôi chao! Đây đã là chuyện từ thuở nào rồi? Nội tin vào mắt mình, cô bé này chắc chắn sẽ không lừa nội đâu! Lần đầu gặp mà nó đã tặng kẹo sữa cho Nguyên Nguyên rồi. Một cô bé có trái tim ấm áp như thế sao có thể lừa nội? Người ta còn viết giấy nợ cơ mà! "Bà cụ tức giận nói.



Nội tâm Cố Bùi Viễn thấy hơi kỳ quái. Sao cái cách thích cho con cái nhà người ta đồ ăn này quen thế nhỉ? Nhưng anh chỉ nói: "Lần sau nếu nội còn làm vậy, cháu sẽ xem xét việc tịch thu tiền tiết kiệm và đồ dùng được chia hàng tháng của nội đấy."

"Anh dám!" Bà cụ tức giận nói.

Cố Bùi Viễn nói: "Nội nghĩ cháu dám không?"

"Rồi rồi! Lần sau mà nội gặp chuyện này, nội... nội sẽ hỏi ý kiến

của anh trước tiên, được chưa?!" Dù thằng cháu lớn nhà bà chỉ mới là mười mấy tuổi nhưng bà cụ vẫn rất sợ anh, tính tình cứng ngắc, quyết đoán y như ông nội anh.

Bà cụ thần bí lấy ra một miếng bánh quy đút vào miệng Cố Bùi Viễn: "Nào, ăn thử xem, có ngon không?"

Đó là một miếng bánh quy bơ, giòn đến mức vừa cắn vào đã vỡ, có mùi sữa thơm đậm đà. Cố Bùi Viễn gật đầu: "Ngon ạ."

"Ngon thì tốt! Cô bé ấy cho bà đấy, nó là người có ơn biết báo." Bà cụ đắc trí nói: "Chẳng phải lần trước anh khen bánh quy ở nhà ngon lắm sao? Cũng do cô bé cho nội, anh nhìn mà xem, nặng hai cân liền.”

“Một trăm đồng hai cân, đúng là rất cơ lời.” Cố Bùi Viễn nghiêm túc đồng ý.

Bà cụ tức giận: "Anh!"

“Chị bảo lần sau tới sẽ mang cho em thật nhiều đồ ăn ngon!” Cố Nguyên Nguyên ôm cổ Cố Bùi Viễn, nói xong còn nuốt một ngụm nước bọt.

Cố Bùi Viễn công kích: "Mi béo quá, không được ăn nữa."

"Hu hu! Anh còn mắng em!" Cố Nguyên Nguyên vờ khóc.

"Thằng nhãi nhà anh! Đừng có lúc nào cũng bắt nạt em trai anh!" Bà cụ nhân cơ hội phản đòn, vỗ vào lưng Cố Bùi Viễn một cái.

Cố Bùi Viễn vác em trai mình trên vai, bỏ qua chuyện này. Coi như dùng một trăm đồng mua sự vui vẻ cho bà cụ.

Sáng hôm sau.

Như thường lệ, ngoài cửa cung tiêu xã của huyện Lâm An có một hàng dài người đang xếp hàng. Lâm Nhiên Nhiên cố gắng lắm mới xếp hàng đến trước quầy thịt lợn, cô lấy phiếu thịt ra: “Phiền xắt cho bốn cân thịt loại một.”



Bốn cân! Những người xếp hàng phía sau Lâm Nhiên Nhiên đều nghiêng đầu nhìn sang, lại còn là thịt loại một. Cô bé này lấy đâu ra nhiều phiếu thịt thế?

Một dao xắt xuống, bốn cân thịt ba chỉ vừa béo vừa dày được đặt lên bàn cân, không nhiều không ít, rất vừa vặn. Lâm Nhiên Nhiên may mắn, hôm nay vẫn còn nhiều thịt loại một, nếu đến muộn, có thể mua được thịt gì còn tùy vào tâm trạng của người bán thịt, nếu xắt lệch dao, ngay cả da lẫn xương cũng phải lấy.

Lâm Nhiên Nhiên nói: “Còn lòng lợn không ạ?”

Người bán thịt lau mồ hôi nói: “Hết lòng lợn rồi, chỉ còn lại hai lá phổi và chân giò thôi, cháu lấy không? Không cần phiếu đâu.”

"Dạ có."

Lâm Nhiên Nhiên thấy rất nhiều khúc xương to bị bỏ trong tủ thịt, hỏi: "Xương này bán thế nào ạ?"

"Cháu muốn lấy à? Thế lấy hết đi, chỉ cần đưa ba hào thôi. Nhưng xương này không đáng tiền, chẳng bằng cháu mua thêm nửa cân thịt nữa." Người bán thịt tốt bụng bảo, thịt trên xương này được cạo rất sạch, ném cho chó cũng chẳng thèm, không biết cô bé này lấy làm gì.

Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười nói: “Không sao ạ, cháu thích uống canh xương.” Nhà có ba đứa trẻ, cơ thể cô cũng đang phát triển, mà canh xương là đồ bổ.

Lâm Nhiên Nhiên cầm túi to xương và lòng lợn chen ra khỏi đám đông, có chị Mạnh, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh đến đón. Chị Mạnh vác một túi lớn, vui vẻ nói: "Mua được rồi, mua được rồi! Gái nhìn này!"

Trong túi chứa đầy những củ khoai môn to, vỏ màu nâu sẫm, củ nào củ nấy to như quả bưởi. Hôm nay cung tiêu xã xuất bán một xe khoai môn Lệ Phố[1], không cần phiếu, mỗi người giới hạn mua hai mươi cân. Chị Mạnh, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh tổng cộng có ba người, tranh được sáu mươi cân: "Ôi, thịt ba chỉ gái mua ngon quá! Trong túi này có gì thế?"

[1] đặc sản của thành phố Lệ Phố, khu tự trị dân tộc Choang tỉnh Quảng Tây; khoai hình bầu dục, vỏ ngoài sần sùi, khi bổ ra bên trong có hoa văn giống quả cau nên còn gọi là khoai môn cau; khoai môn Lệ Phố xếp trên tất cả các loại khoai môn khác vì giàu dinh dưỡng, thịt mềm và vị thơm nên được mệnh danh là “khoai môn ngon nhất”

"Chúng ta mỗi người một nửa thịt, trong túi còn có xương. Chị Mạnh, chị lấy hai khúc về nấu canh đi ạ." Lâm Nhiên Nhiên nói.

Chị Mạnh rạo rực bảo: "Phiếu thịt đều do gái trả, chị chỉ lấy một cân thôi, xương này tuy lớn nhưng không có thịt, gái mua làm gì?"

"Buổi tối chị sẽ biết, có củ cải không ạ? Chị lấy giúp em hai củ với một ít tỏi lá và cải thảo nhé." Lâm Nhiên Nhiên bảo: "Em còn có ít việc phải làm, lát nữa em về."

Chị Mạnh biết chắc chắn Lâm nhiên Nhiên lại muốn đi "đổi đồ". Chị thoải mái đồng ý, mượn xe đẩy của người quen để chở khoai môn rồi dẫn Tiểu Thu và Tiểu Cảnh rời đi.

Lâm Nhiên Nhiên đi thẳng đến cung tiêu xã. Hôm qua cô đã thỏa thuận với cô gái ở cung tiêu xã xong xuôi, hôm nay sẽ có một lô vải về, cô phải mau đến tranh.

Chẳng ngờ vừa bước vào cung tiêu xã đã nhìn thấy người quen cô không ngờ tới.