Chương 15.1

Sau một đêm chải chuốt cảm xúc, Man Vân đã khôi phục lại chút tinh thần, bởi vì buổi hẹn hò tối nay nên cô trang điểm tỉ mỉ một phen, đúng giờ ngồi xuống trước bàn làm việc, hôm nay Tần Dịch đến muộn hơn so với cô.

Bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe thấy giọng nói của anh, chỉ cần thấy hai chữ “Tần Dịch”, trái tim cô sẽ không nhịn được đập nhanh hơn nữa. Cô dằn lòng chịu đựng nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh của mình, nghiêm túc ngồi trước máy tính gõ bảng biểu bảng báo cáo hành trình và kế hoạch làm việc cuối tuần của Tần Dịch. Sau khi nghe thấy một tiếng “đinh” đặc biệt của thang máy vang lên, adrenaline bắt đầu tăng vọt, cảm giác nhịp tim đang điên cuồng tăng nhanh này vừa đắng chát lại vừa ngọt ngào. Tâm trạng hỗn loạn rất muốn tiếp tục cảm nhận kɧoáı ©ảʍ hãm sâu vào trong tội ác không thể tự kiềm chế này.

Cạch cạch cạch, tiếng giày da dẫm lên trên sàn nhà trơn bóng, là tiếng bước chân của Tần Dịch và mấy người đàn ông khác. Tiếng bước chân của Tần Dịch trầm ổn dứt khoát, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, dứt khoát mạnh mẽ. Man Vân hoảng hốt, cô lại có thể cảm nhận được âm thanh kia là do giày da của Tần Dịch phát ra.

Cô hít mấy hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi đoàn người của Tần Dịch đi ngang qua bàn làm việc của cô, cô đứng dậy nở một nụ cười chuẩn mực, khiêm tốn rũ mắt xuống nói: “Tần tổng, buổi sáng tốt lành.” Sau đó cô nhìn về phía mấy trưởng phòng bộ phận phía sau Tân Dịch, mỉm cười gật đầu với từng người một.

Tần Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô rồi ừ một tiếng, đi ngang qua bàn làm việc của cô vào văn phòng của mình.

Man Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại như lúc đầu, cô sẽ không còn bất cứ liên quan nào đến anh, rất tốt, rất tốt! Nhưng tâm trạng có gì đó hơi mất mát.

Bởi vì cô là phái nữ duy nhất ở trên tầng 32 này nên mọi công việc tiếp đón đều do cô bao quát, bàn làm việc cũng không đặt ở trong văn phòng thư ký giống như các thư ký khác mà là ở cách trước cửa văn phòng làm việc của Tần Dịch không xa.

Một đám người đi vào trong văn phòng của Tần Dịch, đi vào nơi ngày hôm qua cô đã tận tình phóng thích bản thân mình, cảnh tượng vô sỉ phóng đãng lại ập vào trong đầu. Man Vân đỏ mặt lắc đầu, tất cả đã qua rồi, đừng bao giờ nghĩ đến nó nữa, đừng nghĩ đến nó nữa.

Cô ngồi xuống chỗ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng bị đóng lại, cảm thấy hơi kỳ quái. Hôm nay là thứ sáu, theo lý mà nói sẽ là ngày họp hàng tuần của công ty, không có lý do gì mà một đám trưởng phòng lại chạy đến văn phòng của Tần Dịch, lúc này bọn họ nên chuẩn bị tài liệu để lát nữa báo cáo mới đúng. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô, Man Vân tiếp tục đỏ mặt gõ chữ.