Chương 3 (đã beta)

Editor: MeoLi, Leo

Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây là một gian phòng bên trái bên phải chỉ có mười mét vuông, ở góc tường chỉ có một đống sợi bông cũ nát tên là “Giường”, ở những nơi khác toàn là đồ dùng sinh hoạt, hầu như không có không gian để hoạt động. Toàn bộ phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, ánh sáng chiếu vào cũng yếu ớt.

Rất khó để tưởng tượng, ở thời đại tinh tế, tại Đế Đô Tinh nơi phồn hoa bậc nhất, vậy mà vẫn có chỗ ở nghèo nàn như vậy.

Lâm Ẩn thật sự không tìm được bé con ở đâu cả, sực nhớ tới bản thân còn chưa bật đèn, khi cậu mới từ dưới đất đứng lên thì mọi thứ trước mắt bỗng nhiên biến thành màu đen, thân thể cũng choáng váng, may mà cậu kịp thời vịnh vào tường tường mới có thể đứng vững.

Cậu hít sâu một hơi, dạ dày trải qua một trận hỏa họa hình như đang đau, lúc này mới phát hiện nguyên chủ hình như đã ba ngày không ăn gì.

Thời đại tinh tế, là kiểu người ra sao mà không có nổi cơm để ăn?

Gân trên trán cậu kịch liệt nhảy lên, đại não hình như không được cung cấp máu đầy đủ nên cậu phải đứng lại một lúc lâu mới sờ soạng bật đèn trong phòng lên.

Ánh sáng ngập tràn, cậu lại cẩn thận nhìn phòng một lần nữa, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng của bé con đâu.

Thật là kỳ quái, một bé con ba tuổi, không ở nhà, còn có thể đi đến nơi nào?

Ngay khi cậu đang cực kỳ nghi hoặc, bỗng nhiên từ của truyền đến một âm thanh rất lớn. Ngay sau đó, cửa gỗ cũ nát bị người phá hư, một đứa bé có một gương mặt xám tro bị đẩy mạnh tới, ngẩng cổ, bĩu môi, vẻ mặt rất không tình nguyện.

Bé ước chừng mới ba tuổi, tóc màu xám, thân thể trông rất nhỏ gầy, vì vậy đầu và đôi mắt đều có vẻ có vẻ lớn hơn bình thường, đặc biệt là đôi mắt, hai viên to to, mười phần đáng yêu.

Chú ý ánh mắt của Lâm Ẩn, bé hung hăng trừng mắt nhìn cậu một chút, trên nét mặt quật cường mang theo một chút không phục, ánh mắt vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu.

Lâm Ẩn không khỏi cười, thầm nghĩ, đáng yêu như vậy mà sau này lại trở thành phản diện?

Cậu tuy rằng không am hiểu chuyện mang thai, nhưng thằng nhóc này rất đáng yêu, chăm sóc bé thật ra cũng không tồi.

Nhưng hiển nhiên cậu lạc quan quá sớm, phản diện nhỏ mới vừa mới vào phòng, cửa sau đó lại “Lạch cạch lạch cạch” đi vào một thằng nhóm khác, thoạt nhìn thì thế nhưng bé chỉ mới có một tuổi. Nhóc con có mái tóc màu trắng pha chút vàng, trong miệng còn đang ngậm núʍ ѵú cao su, đi rất giống chim cánh cụt, một bước rồi lại ba bước, mới vừa vào cửa ngay lập tức đã quăng ngã mông ngồi xổm xuống.

Bé con hiển nhiên thấy động tác quăng ngã này của mình rất ngốc nghếch, ngẩng đầu không nhìn, vươn tay ra một cách ngây thơ mờ mịt để cầu mong được ôm. Nhưng bé con không trừng mắt với cậu một chút nào cả, bé ủy khúc tức giận, nước ở hốc mắt chảy thẳng xuống, đến Lâm Ẩn đang đứng nhìn cũng nhịn không được muốn duỗi tay ra đỡ bé một chút.

Nhưng cậu còn không có tới kịp đỡ, nhóc con đã tự mình đứng dạy, cố gắng bò lên, sau đó lại “Lạch cạch lạch cạch”, tiếp tục xuất hiện những âm thanh lớn.

Lâm Ẩn có hơi không rõ tình huống lúc này, suy nghĩ của cậu trở nên mờ mịt, đây chắc hẳn là chính là bé con của nguyên chủ, phản diện tương lai của tác phẩm—— Lâm Ẩn Virant!

Nhưng trước mắt đây chỉ mới là một bé con một tuổi thôi mà nhỉ?

Cũng may cậu không nghi hoặc không bao lâu đã có người hỗ trợ giải đáp.

“Lâm, hai đứa con sinh đôi của ngươi lại làm loạn thùng rác, may mà ta kịp thời phát hiện, xách hai đứa nhỏ trở về.” Một bóng hình xuất hiện che ở cửa, bởi vì thân hình quá mức cao lớn nên khi cần nói chuyện có hơi hơi khom lưng, như thế thì đầu mới có thể thấp hơn khung cửa.

Bé con ba tuổi, mang theo bé con một tuổi đi tới thùng rác tìm đồ ăn?

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà nguyên chủ có thể đem hai bé con làm chuyện này? Xem ra cuộc sống của nguyên chủ so với dăm ba câu miêu tả của Bạch Hiểu Trọng còn thê thảm hơn nhiều, khó trách không kiên trì nổi.

Lâm Ẩn mười phần khϊếp sợ, nhưng chuyện làm cậu càng khϊếp sợ hơn lại là ——

“Ngươi bảo…… Hai đứa bọn chúng là sinh đôi?” Cậu chỉ vào hai thằng nhóc trước mặt, chần chờ hỏi người đang đứng ngoài cửa.

“Đương nhiên, là do ngươi sinh, ngươi không nhớ rõ à?” Người nọ hỏi một cách đương nhiên.

Lâm Ẩn bị nghẹn một chút, dường như muốn đi lên phía trước một bước lại bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ choáng váng, ngay sau đó liền la một tiếng rồi ngất xỉu.

Trước khi ngất xỉu trong đầu cậu chỉ hiện lên một ý nghĩ

Bạch Hiểu Trọng mày nhanh xuyên tới đây, chúng ta nói chuyện một chút. Hai đứa bé kém nhau hai ba tuổi mà lại là thai đôi à?

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ẩn: Bạch Hiểu Trọng mày tới giải thích một chút, nhìn kém nhau hai ba tuổi mà là thai đôi, khoa học sao?

Bạch Hiểu Trọng: Thế chuyện nam nam sinh con khoa học sao?

Lâm Ẩn:…… Tao không còn lời gì để nói.

.................................

Editor: À, vậy là tên của bé thụ ở kiếp trước cùng tên với bé con của nguyên chủ (đều là Lâm Ẩn). Lúc đầu mình cứ nghĩ tác giả viết nhầm hoặc mình đọc nhầm //-//