Chương 4

Ngón tay bị bao nilon siết lại, lòng bàn tay bị thít chặt ra màu đỏ, ở trên làn da trắng trẻo phá lệ rõ ràng.

Ôn Đồng chú ý tới tầm mắt của hắn, theo bản năng mà giấu ngón tay đi.

Người này có chút kỳ quái.

Ăn mặc như vậy sẽ không đến mức thèm muốn mấy quả táo mà cậu mua đi?

Đột nhiên nam nhân mở miệng, thanh âm ngoài dự đoán mà rất êm tai, rất có từ tính, chính là nội dung lại không thích hợp.

“Muốn tôi cầm giúp cậu không?”

Ôn Đồng: “?”

Cầm giúp năm quả táo?

Hơn nữa vừa rồi cậu mới là người hỏi anh ta cần giúp đỡ hay không mà?

Nam nhân quái dị làm đáy lòng cậu có chút không yên, Ôn Đồng nâng mắt, chần chờ nói: “Không cần phiền như vậy, tôi đã về đến nhà rồi.”

Ôn Đồng bước nhanh qua người nam nhân, đứng ở trước cửa nhà mở khóa bằng vân tay.

Hành lang cực kì yên tĩnh, trừ âm thanh mở khóa điện tử ra, chỉ có tiếng hít thở của người đàn ông phía sau.

Ôn Đồng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, động tác mở cửa nhanh hơn.

“Cùm cụp ——”

Cửa mở.

Cùng lúc đó, nam nhân lại nói: “Tôi có thể giúp cậu việc khác."

Ôn Đồng đang muốn nói tôi thật sự không cần hỗ trợ, liền nghe thấy tiếng nam nhân đi lên một bước, giày da đạp lên gạch men phát ra tiếng vang cực kỳ rõ ràng.

“Ôn Đồng.” Nam nhân không nhanh không chậm mà kêu tên của cậu.

Ôn Đồng khẽ biến sắc, sau lưng trong nháy mắt nổi da gà.

Bóng đen phía sau phủ xuống, mang theo hơi thở nguy hiểm, càng ngày càng gần, khiến người ta da đầu tê dại.

Mí mắt Ôn Đồng nhảy lên kinh hoàng, trong khoảnh khắc nam nhân tới gần liền nghiêng người né tránh.

Cậu muốn chạy ra ngoài, nhưng nam nhân đã chặn lại con đường duy nhất.

Tuy nam nhân không có động thủ với cậu, nhưng người này thân thể cao 1m9, giống như một ngọn núi áp lại, cực kỳ có tính uy hϊếp.

Ôn Đồng chỉ có 1m7, cùng với dáng người của nam nhân so sánh, giống như diều hâu cùng gà con.

Cậu bị kẹp ở giữa nam nhân với cánh cửa, vì sợ hãi mà trái tim đập liên hồi, ra một thân mồ hôi lạnh.

Không thể trốn vào phòng, cũng không thể chạy ra bên ngoài.

Ôn Đồng nhìn cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc của đối phương, thân thể không tự giác mà áp vào cánh cửa, kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Phía sau lưng của cậu kề sát cửa, dư quang liếc nhìn lối thoát hiểm cách hai bước chân, giả vờ trấn định mà nói: “Anh trai à, có chuyện gì thì từ từ rồi nói.”

“Anh muốn cái gì? Tiền và máy tính tôi đều để ở trong phòng, để mở cửa rồi tôi sẽ đưa cho anh!”

Đôi mắt xinh đẹp cố che giấu sự hoảng loạn, gương mặt tinh tế càng thêm tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc.

Hầu kết của Lục Phỉ không tự giác mà nuốt xuống, hắn đi lên phía trước một bước, ác ý nói: “Tôi không thiếu tiền.”

Ôn Đồng rũ mắt thấy áo khoác của đối phương đang mở rộng, lúc này mới biết bên dưới còn có một khẩu súng lục.

Dám mang súng ở bên người, chỉ có thể là cảnh sát hoặc một tội phạm.

Nam nhân này hiển nhiên không phải người phía trước.