Chương 5

Ôn Đồng sắc mặt trắng bệch, trái tim đập kinh hoàng, không cần tiền, vậy không phải tội phạm cướp bóc.

Chẳng lẽ là sát nhân biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người? Muốn mạng của cậu?

Nhưng hiện tại cậu không thể chết được.

Để rời khỏi thế giới này an toàn thì chỉ có hai khả năng, một là hoàn thành nhiệm vụ, hai là chờ cốt truyện kết thúc.

Nếu không may tử vong, vậy xác suất bị cuốn vào vòng xoáy không gian là rất lớn, càng không thể trở về cục thời không.

Ôn Đồng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh xuống, ổn định tiếng nói: “Anh còn muốn giúp tôi cầm không?”

Cậu chậm rãi giơ túi táo trong tay lên.

Lục Phỉ nhìn đầu ngón tay phiếm hồng kia, ngón tay vì sợ hãi mà khẽ run lên, khiến lòng hắn ngứa ngáy vô cùng.

Vừa rồi nói muốn cầm táo, chỉ vì muốn trêu chọc Ôn Đồng mà thôi.

Hiện tại Ôn Đồng lại chủ động hỏi…

Ma xui quỷ khiến, Lục Phỉ chậm rãi vươn tay.

Ôn Đồng nắm chặt hộp cơm giữa ấm.

Trong khoảnh khắc đưa táo cho nam nhân, cậu liền dùng sức đập hộp giữ ấm lên đầu hắn.

“Bang ——”

Một âm thanh lớn vang lên, Ôn Đồng không dám nhìn kỹ xem nam nhân bị đập thành cái dạng gì, càng không chú ý tới hộp giữ ấm đã bị chặn lại trước khi đập lên đầu nam nhân mấy giây.

Cậu đập xong liền cất bước chạy xuống lầu.

Một bên chạy một bên lấy di động ra, gân cổ lên kêu: “Siri, giúp tôi báo nguy!”

Giọng nữ điện tử chậm rãi vang lên, quanh quẩn ở trong lối thoát hiểm: “Xin hỏi ngài muốn gọi số điện thoại nào?"

Ôn Đồng vừa gấp vừa tức, hô: “11——”

Giọng nói đột nhiên im bặt, bởi vì cậu phát hiện trong lối đi thoát hiểm còn có một người khác.

Nam nhân xa lạ đội mũ lưỡi trai trực tiếp cướp lấy di động của cậu, sau đó cầm một cái khăn ướt bịp kín miệng cậu, mùi hương ngọt ngào trong nháy mắt tràn ngập đầy khoang mũi.

Ý thức của Ôn Đồng dần dần mơ hồ, cả người vô lực ngã xuống, chìm vào cái ôm của người phía sau.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nam nhân châm biếm: “Chạy cái gì.”

“Tôi đương nhiên là tới giúp cậu.”

“Giúp cậu và Tạ Dư chia tay.” Lục Phỉ nói xong, đá văng cái di động rơi trên mặt đất.

Một tay hắn khiêng Ôn Đồng lên, một tay khác xoay xoay, cảm thấy bị hộp giữ ấm đập có chút đau.

Lục Phỉ liếc mắt nhìn nam nhân đội mũ lưỡi trai, hỏi: “Tạ Dư ở đâu?”

Đối phương lấy di động ra nhìn: “Anh ta vừa mới tới công ty.”

“Bạch Việt cũng bắt được rồi.”

Nghe được lời này, bước chân của Lục Phỉ dừng một chút, cười lạnh nói: “Một bên là bạn trai, một bên là đối tượng yêu thầm.”

“Tao muốn nhìn xem hắn thích bên nào.”

Ôn Đồng mơ một giấc mộng, trong mơ cậu bị một con thú lông xù ngậm về hang, con thú này giống như muốn khoe chiến lợi phẩm, cắn cậu đi rêu rao khắp nơi.

Thân thể cậu trong miệng nó lúc ẩn lúc hiện, đầu cũng choáng váng muốn nôn ra.

Trong mơ màng, cậu nghe thấy được cuộc đối thoại: “Tam gia, cậu ta sắp tỉnh rồi, nhưng còn một giờ nữa mới đến nơi.”

“Làm cậu ta ngủ tiếp đi.”