Chương 6.1:

Triệu Tầm Dữ hiếu động chẳng khác gì con khỉ con. Buổi chiều, khi bà cụ Sở Xuân Liễu trở vể, trong quá trình nói chuyện với bà, anh phát hiện ra là bà ngoại thực sự rất có ý kiến với anh. Triệu Tầm Dữ không khỏi nghi ngờ, có khi nào ông ba đã ác ý bôi nhọ anh rồi không. Chút chuyện của anh có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, có phải anh chủ động khıêυ khí©h đâu, nào đến nổi khiến bà ngoại khó chịu như vậy được? Vì thế, bản thân anh lại lần nữa chủ động nói về mối hận sâu sắc của mình với Cố Giới, nhấn mạnh vào quá trình biến đổi tâm lý của bản thân, làm nổi bật lên hình ảnh bi thảm của chính mình – một người đã phải luôn nhẫn nhục chịu đựng để rồi cuối cùng mới buộc phải bùng nổ như vậy.

Anh còn nói là bà ngoại có thể kiểm tra điện thoại di động của anh để xem lịch sử trò chuyện giữa anh và mấy đứa bạn. Đúng là anh vẫn luôn không để ý đến thế giới bên ngoài, chỉ một lòng chăm chỉ học hành thôi. Nếu không phải mấy đứa bạn của anh nhìn không nổi nữa thì hình tượng thanh niên ngoan hiền của anh đã bị người ta hủy hoại luôn rồi.

Anh đã gài một cái móc khác ở đây.

Quả nhiên, bà cụ Sở Xuân Liễu không làm anh thất vọng, bà cụ vậy mà thực sự vào phòng lấy điện thoại di động, mở máy ra trước mặt anh luôn. Nhấp vào WeChat, Triệu Tầm Dữ thấy có rất nhiều người đã gửi tin nhắn cho anh, mấy khung chat vẫn còn đánh dấu chấm đỏ, anh kiểm tra ngày tháng, cũng không nhấp vào xem mấy tin nhắn ai đó gửi đến hôm trước.

Nói cách khác, bà ngoại vẫn chưa kiểm tra điện thoại của anh! Ít nhất là không hề đọc nội dung chat chít trên WeChat của anh!

Trong lòng Triệu Tầm Dữ nảy lên một tia vui mừng, chắc là album ảnh của anh cũng chưa bị lật ra xem đâu ha.

Trước tiên, Triệu Tầm Dữ lục lại lịch sử nói chuyện với Tống Đình rồi đưa nó cho bà ngoại xem. Bên trong ghi lại gần như toàn bộ quá trình xảy ra vụ đánh người, tuy rằng có đôi chỗ anh dùng từ ngữ rất thô lỗ, nhưng chúng nó thể hiện được cảm xúc mãnh liệt của anh lúc ấy á! Ít ra là sau khi xem xong thì bà cụ cũng tin hơn phân nửa.

Triệu Tầm Dữ lại bằng đầu than trời trách đất với bà ngoại mình, khiến bà cụ Sở Xuân Liễu nghe mà phát bực, nói là biết rồi, bảo anh im miệng đi. Cho dù không phải là anh chủ động khıêυ khí©h thì cũng không có nghĩa là anh không sai. Phải rèn lại cái tính vừa hung hăng lại không biết suy tính của anh đi.

Triệu Tầm Dữ nghĩ, biết mình không phải tệ đến vậy, không biết bà ngoại có nương tay cho mình chút nào không ta?

Để ý thấy bà ngoại như có điều suy nghĩ mà nhìn đi chỗ khác, không hề để ý đến điện thoại, anh được một tấc lại muốn tiến một thước, cẩn thận cầm lấy điện thoại trong tay bà ngoại, một bên ngăn trở tầm mắt bà ngoại, một bên click mở khung chat với Hứa Khinh Trần ra, xoá đi video mà anh đã gửi cho cậu ta. Ngay sau đó, anh lại nhanh chóng nhấp vào album ảnh để tìm cái video đã gửi cho Hứa Khinh Trần được lưu trong album.

Nhưng ngay khi anh vừa xác định được mục tiêu, bà cụ Sở Xuân Liễu đã bất ngờ vươn tay giật lại điện thoại, khiến Triệu Tầm Dữ bất ngờ đến không kịp phản kháng.

Chờ đến khi anh muốn giãy giụa thì đã quá muộn.

Anh chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bà ngoại, sợ bà cụ bấm vào video hiện ra trên màn hình.

Thịch thịch thịch - anh có cảm giác rằng mình sắp đột quỵ vì tim đập quá nhanh rồi.

Thực ra, cho dù có không nhấp vào video, Triệu Tầm Dữ cũng đã bị lộ rồi. Trên thumbnail của video kia chính là hình anh đang cầm một tấm bảng trắng nhỏ, trên bảng trắng có một dòng chữ màu đỏ tươi viết rất đậm mấy chữ: Hứa Khinh Trần! Ba là ông ba yêu quý nhất của con!

Có vô ý nhìn lướt qua thì cũng sẽ nhìn lại thêm mấy lần thôi.

Ánh mắt của bà cụ Sở Xuân Liễu dừng lại trên màn hình hơn ba giây, Triệu Tầm Dữ coi như đã chấp nhận số phận, nhắm mắt lại như thể trốn tránh cái hiện thực này.

Rõ ràng chỉ thiếu có một chút nữa thôi!

Sắp thành lại bại!