Chương 9.2

Khi về đến nhà, Triệu Tầm Dữ cùng ăn trưa với cô và bà nội, bà nội bảo anh ngày mốt cùng đi hái vải, anh cũng rất vui vẻ đồng ý. Ăn xong còn chủ động mang chén xuống rửa nữa chứ.

Xem ra anh cũng không tức giận, ít nhất bà nội không hề cảm thấy có gì không vui, còn nói anh thành thật một chút.

Sau khi rửa chén, Triệu Tầm Dữ nói là mình hơi mệt, muốn đi nghỉ trưa, có chuyện gì thì cứ gọi anh. Mấy món quần áo và cuốn tiểu thuyết mua cho anh vẫn để cạnh tủ tivi, anh cũng không lấy lên.

Sở Tri Lục nhìn chúng, có chút sững sờ.

Công việc kinh doanh của chú Lương rất thuận lợi, buổi chiều khi trở về, chú nói với Sở Tri Lục và bà cụ Sở rằng buổi tối không cần nấu cơm, cả nhà cùng qua nhà chú ấy ăn đi. Chú đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi, chuẩn bị tối nay làm bữa bữa tiệc tại nhà.

Sáu giờ tối, chú Lương nhắn tin cho bọn họ trên WeChat, bảo qua ăn tối. Sở Tri Lục gõ gõ cửa phòng Triệu Tầm Dữ, anh mở cửa rất nhanh.

"Chú Lương kêu chúng ta tới nhà chú ấy ăn cơm chiều. Chú ấy đã chuẩn bị rất nhiều đồ nướng rồi."

"Cô đi với bà ngoại đi, hiện tại tôi không đói bụng, lát nữa có đói thì tôi kiếm gì ăn tạm là được."

"Cùng đi đi."

"Hai người đi trước đi, đời lát tôi đói bụng rồi tính."

"...Vậy khi nào muốn đến đó thì gọi cho tôi, tôi về dẫn anh đi." Nhà chú Lương cách nhà họ Sở không xa, rất dễ tìm, chỉ là Sở Tri Lục sợ anh thấy người nhiều, ngại đi vào một mình.

"Ừm."

Bà nội Sở biết Triệu Tầm Dữ không đi thì cũng không kinh ngạc: “Không đi thì thôi, tự mình kiếm gì đó ăn là được mà. Cùng lắm thì lại nhịn đói một hôm.”

Ngày nay, nhiều thanh thiếu niên đều không thích đến nhà người khác ăn cơm, chuyện này cũng khá bình thường.

Tám giờ tối, bên nhà chú Lương vẫn còn khá đông người. Ăn đồ nướng là một quá trình gϊếŧ thời gian, một bên nói chuyện một bên nướng nướng lật lật, vừa ăn vừa uống, cứ thế lại có thể kéo đến tận nửa đêm ấy chứ.

Sở Tri Lục thất thần lắng nghe mấy cô gái cùng tuổi nói chuyện phiếm. Trong lòng nghĩ sao Triệu Tầm Dữ vẫn còn chưa đến, cũng không anh ở nhà đã ăn gì chưa.

Sở Tri Lục thầm thở dài một tiếng, không thể ngồi nổi nữa. Cô đứng dậy lấy một ít thịt bò đã ướp, cánh gà, đùi gà, cá thu đao, nấm, cải thảo, mang ra vỉ nướng, lại nhờ một đứa nhỏ nhường chỗ cho cô, rồi bắt đầu nướng nướng.

Sau khi nướng xong, cô nhờ thúm Lương lấy giúp một cái hộp nhựa dùng một lần để cho đồ nướng vào, lại cầm thêm một hộp cơm giữ ấm.

Sau khi rời khỏi sân nhà dì Lương, đi vài bước về phía nhà mình, Sở Tri Lục khựng lại một chút rồi quay người đi vòng đến siêu thị nhỏ, mua cho mình một cốc trà sữa dừa, một cốc nước quất, lại lấy thêm một chai Coke và nước tăng lực từ trong tủ mát.

Ăn xong cơm chiều ở nhà thím Lương, không lâu sau bà nội đã đi khiêu vũ quảng trường rồi, lúc này vẫn còn chưa về.

Việc đầu tiên Sở Tri Lục làm khi về đến nhà là đi vào trong bếp.

Thức ăn thừa từ buổi trưa vẫn còn trong nồi, có vẻ như buổi tối Triệu Tầm Dữ vẫn chưa ăn gì.

Cô lên lầu, gõ gõ cửa phòng, Triệu Tầm Dữ ở trong phòng hỏi có chuyện gì. Cô không trả lời mà tiếp tục gõ cửa.

Triệu Tầm Dữ lằng nhằng một hồi mới lộ ra nửa khuôn mặt từ sau cánh cửa: "Gì đấy?"

"Bà nội bảo tôi mang đồ nướng về cho anh, anh xuống ăn đi."

Triệu Tầm Dữ không tin: "Bà ngoại bảo cô mang về?"

"Ừm. Bà nói anh nhất định còn chưa ăn cơm nên kêu tôi nướng mang về cho anh, không phải đồ thừa đâu. Tranh thủ còn nóng thì xuống ăn đi."

Triệu Tầm Dữ nhìn chằm chằm cô vài giây: "Ừ, để tôi đi rửa mặt cái đã."

Sở Tri Lục cười với anh: "Nhanh lên."

Triệu Tầm Dữ đi xuống lầu, Sở Tri Lục đang ngồi trên ghế tràng kỉ uống trà sữa. Trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình Thái Lan mà Triệu Tầm Dữ chê bôi lần trước.

Đồ nướng được đặt trên bàn trà, Sở Tri Lục ngồi trên tràng kỉ bên cạnh, đối diện với TV.

Triệu Tầm Dữ ngồi xuống, Sở Tri Lục mở nắp hộp cho anh rồi đưa anh đôi đũa dùng một lần.

Đồ nướng được đóng gói đầy cả một hộp, vừa mở hộp là mùi hương hấp dẫn đã tràn cả ra ngoài, khiến người ta nghe mà không thể ngồi yên.

Nướng đến là vừa vặn, màu vàng óng ả, da ngoài giòn xốp.

"Cô đã ăn chưa? Có muốn ăn thêm không?"

Sở Tri Lục lắc đầu, nói là mình đã no rồi, cũng nói ba món đồ uống kia đều là mua cho anh.

"Nhiều thế á."

Sở Tri Lục cắn ống hút, giọng nói có chút mơ hồ: "Muốn uống gì thì uống."

Triệu Tầm Dữ ăn một cái đùi gà, gật đầu khen ngợi: "Thật ngon."

Anh lại hỏi: "Bà ngoại thật sự bảo cô mang về cho tôi à?"

Sở Tri Lục gật đầu: "Ừm, tôi nói bà là tôi định về, bà bảo tôi nhân tiện nướng vài thứ mang về cho a.”

Theo kinh nghiệm trước đây, bà nội phải đến mười giờ mới về nhà. Sở Tri Lục không hề có gánh nặng tâm lý gì cả.

"Ồ."

Triệu Tầm Dữ vui vẻ cúi đầu ăn uống thoả thích.

Lại cắm ống hút làm một hơi nước chanh tắc, mát lạnh sảng khoái, chua chua ngọt ngọt giải ngấy, thấm vào ruột gan.

Trong phim truyền hình đang chiếu đến cảnh nữ chính sinh non, nam chính nước mắt giàn giụa mà quỳ trước giường bệnh, râu ria xồm xoàm cầu xin tha thứ.

Sở Tri Lục: "Nam chính có mà không biết trân trọng, hiện tại mới chảy nước mắt cá sấu."

"Đúng vậy, nếu như tha thứ cho tên ngu xuẩn này, sau này có khổ cũng đừng có trách ai."

Sở Tri Lục gật đầu tán thành, rồi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, khi Triệu Tầm Dữ mới ăn được hòm hòm, bà cụ Sở đã quay về rồi.

Vừa mới vào cửa, bà cụ đã ngửi thấy mùi thịt nướng nồng nặc, đi vào thì thấy Triệu Tầm Dữ còn đang cầm đũa ăn cánh gà, thế là liền nói: “Không phải nói không muốn ăn à? Tự tung tẩy qua đó lấy hả?"

Sở Tri Lục: "..."

Triệu Tầm Dữ: "...?"