Chương 4: Gây sự

Tại bữa tiệc đấu giá.

Hứa Yên yên vị tại vị trí của mình liền cảm nhận ghế bên cạnh có người ngồi xuống.

Cô nhướng mày nhìn, thấy người bên cạnh chớp chớp mắt với cô.

“Yên Yên, là tôi, ngoài ý muốn không?”

Hứa Yên trừng hắn một cái: “Triệu Cẩn Hoài, mặt trời mọc đằng tây sao, thế nhưng anh lại tới tham gia bữa tiệc nhàm chán như vậy?”

Triệu Cẩn Hoài cười cười, bày ra một bộ dáng công tử phóng đãng: “Vốn dĩ tôi không định tới, bất quá nghe nói chồng của người nào đấy lại mặc kệ vị đại mỹ nữ bên cạnh. Tôi vốn là người thiện tâm, nhất thời không muốn nhìn cảnh mỹ nữ chịu tội!”

Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu vang xa ngàn dặm.

Sắc mặt Hứa Yên vô cùng khó coi: “Chồng? Lập tức sẽ là chồng trước.”

Triệu Cẩn Hoài dựng ngón tay cái với cô: “Có thể. Bất quá công ty Hứa gia phải làm sao bây giờ? Bằng không để tôi đi nhờ ba tôi?”

Hứa Yên không chút do dự cự tuyệt: “Không cần, tôi đã có an bài.”

Triệu Cẩn Hoài không chỉ là tiểu tùy tùng của cô, hơn nữa hắn còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô.

Nhưng hắn không học vấn không nghề nghiệp, công ty nhà bọn họ cũng do anh trai hắn quản lý. Hơn nữa anh trai hắn cũng không phải người có thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, có thể duy trì tiền lời tới tận bây giờ đã khó.

Bằng không Hứa Yên có thể trực tiếp gả cho Triệu Cẩn Hoài, không phải tốt hơn tên Phó Thích Cương rất giỏi ngụy trang kia sao?

“Cô thật sự có an bài rồi sao? Sẽ không bởi vì ly hôn, đến cả tiền cũng muốn từ bỏ chứ?”

Triệu Cẩn Hoài vô cùng nghi ngờ nhìn Hứa Yên. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, tuy rằng Hứa Yên hiếu thắng hơn hắn một chút, nhưng từ trước tới giờ cô ấy cũng không muốn tiếp nhận công ty nhà mình thì còn có thể có an bài gì đây?

“Anh đừng động.”

Hứa Yên đáp một câu cho có lệ, ánh mắt trào phúng dừng lên người vị tiểu thư muốn bán đấu giá đồ vật trên đài.

Triệu Hoài Cẩn cũng nhìn theo, lập tức khuôn mặt đen xì: “Phó Thích Thư điên rồi sao? Hắn thực sự coi chỗ này là hậu hoa viên nhà mình?”

“Cũng không phải, tâm can bảo bối muốn bán đấu giá chút vật nhỏ, đương nhiên hắn phải đi theo rồi.”

Triệu Hoài Cẩn cười thành tiếng: “Ngữ khí âm dương quá khí này là gì đây? Chả lẽ chồng trước cùng em ruột của hắn có mờ ám gì sao…”

Anh mẫn cảm quá rồi đấy!

Hứa Yên thật sâu nhìn Triệu Cẩn Hoài, sau đó ánh mắt lại dừng trên đài đấu giá.

Phó Điềm cùng Phó Thích Thư vừa bước ra, lập tức nhận được không ít tiếng kinh hô.

Cô ta chờ tới khi chủ trì cầm đồ vật đấu giá tới, sau đó mới xấu hổ mở miệng: “Kiện đồ tiếp theo nói ra có chút ngượng ngùng, nhưng tôi thật tâm muốn góp một phần sức lực, tôi muốn đầu giá một vạn tệ một khúc đàn.”

Lời này vừa ra, Triệu Cẩn Hoài nhịn không được phụt một tiếng bật cười: “Ai, Yên Yên, em gái chồng trước của cô là loại người ngu xuẩn vậy sao? Muốn nổi bật còn phải tìm lý do cao thượng, chẳng lẽ cô ta cho rằng người ở đây không ai nhận ra?”

Hứa Yên xuy một tiếng: “Chỉ cần ngu một chút liền có thể không nhận ra đấy thôi?”

Triệu Cẩn Hoài lắng nghe khúc đàn của Phó Điềm một chút, lại bật cười: “Ánh mắt chồng trước của cô cũng kém quá rồi. Ý tưởng điên khùng gì vậy, tôi nhớ rõ lúc cô tám tuổi đàn cũng hay hơn cô ta bây giờ nhiều. Cho nên Yên Yên à, cô có hứng thú lên sân khấu nghiền cô ta ra bã không?”

Hứa Yên bĩu môi: “Tôi rảnh lắm sao? Nếu không phải hành trình hôm nay của tôi như vậy, anh nghĩ tôi sẽ đến?”

Triệu Cẩn Hoài trước đó đều chỉ trêu chọc cô một chút, hiện tại lại không dám tin tưởng: “Cô…cô thật sự muốn ly hôn Phó Thích Thư?”

Hứa Yên trừng hắn một cái, lười phản ứng.

“Vì sao? Không phải trước đó còn rất vừa lòng với hắn ta sao? Nɠɵạı ŧìиɧ? Tên tra nam như này, cô chờ xem, kết thúc tôi liền tìm vài người đánh hắn một trận!”

Hắn còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng nói nhu nhược Phó Điềm: “Chị dâu tôi cũng muốn biểu đạt một phần tâm ý cho mọi người, chỉ là vật phẩm còn chưa được gửi tới…Chị dâu, không bằng chị cũng tặng một khúc đàn cho mọi người đi?”