Chương 5: Phó Sâm ra mặt giúp đỡ

Được lắm.

Hứa Yên thầm hô một tiếng trong lòng.

Đối với hai anh em nhà này, Hứa Yên không còn gì để nói.

Tên đàn ông mang tiếng là chồng xảy ra quan hệ trái với luân thường đạo lý với tiểu bạch liên, cô còn chưa thèm tính sổ cô ta đâu, thế nhưng tiểu bạch liên lại dám chạy tới tìm cô gây sự!

Còn muốn hố tiền của cô?

Hứa Yên sát khí đằng đằng đứng lên: “Tránh ra.”

Triệu Cẩn Hoài sợ nhất bộ dáng này của cô, cho thấy cô đã bị kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu. Mà lịch sử đã chứng minh, chỉ cần Hứa Yên có ý này, khẳng định cô sẽ thắng!

Hứa Yên ưu nhã bước từng bước lên bục, trên mặt cô luôn treo nụ cười xinh đẹp.

Giày cao gót giẫm lên đài cao, Hứa Yên nghiêng mặt, trực tiếp giật microphone trong tay Phó Điềm, kinh ngạc nói: “Tôi cùng Điềm Điềm có vẻ có chút hiểu lầm. Điềm Điềm à, khuyên tai này của em chính là vật phẩm đấu giá của chị và anh trai em mang tới, không ngờ em lại tưởng nhầm đây là lễ vật cho mình, thật sự xin lỗi nha.”

Phó Điềm theo bản năng duỗi tay che lỗ tai, lắc lắc đầu: “Không phải, đây là anh trai tặng em.”

Hứa Yên vẫn ghé vào microphone như cũ, người hơi nghiêng về phía trước làm hai luồng trắng nõn trước ngực càng thêm tròn trịa mê người.

Cô bày ra biểu tình kinh ngạc: “Điềm Điềm, em hiểu lầm rồi. Khuyên tai này tên [chân ái], sao anh trai em có thể tặng em thứ này đây? Mà thôi, nếu em thích có thể giữ lại cũng được, hôm nay chị không chuẩn bị vật gì khác, không bằng cũng đàn một khúc tặng mọi người ở đây giống em.”

Nói xong, Hứa Yên không để Phó Điềm đáp lại, trực tiếp đi tới cây đàn dương cầm bên cạnh.

Chỉ là, đàn dương cầm còn đây, nhưng ghế đã bị người dọn đi rồi.

Hứa Yên đang trong tình huống khó xử, đột nhiên một cái ghế xuất hiện bên cạnh.

Cô sửng sốt, theo bản năng nhìn theo liền thấy một bóng hình quen thuộc.

Phó Sâm.

Bộ dạng của anh không khác ngày hôm qua cho lắm, chỉ là âu phục trên người nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút, cơ bắc trước ngực được phác hoạ vô cùng mê người.

Anh nhấp môi, lông mày nhăn lại, vừa thấy cô quay qua nhìn liền hướng cô gật đầu một cái.

Rõ ràng anh đang đứng ở góc tối, nhưng xung quanh anh tỏa ra hào quang chỉ vai chính mới có.

Hứa Yên cười một cái, vừa đặt mông ngồi xuống đã bị Phó Thích Thư túm lại.

“Hứa Yên, em nháo cái gì, cứ phải để Điềm Điềm khó chịu mới thấy vui vẻ sao? Hiện tại em mau chóng xuống đài, anh sẽ coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nếu không, tập đoàn của anh sẽ lựa chọn nhà khác hợp tác!”

Uy hϊếp, đây là trần trụi uy hϊếp!

Hứa Yên híp nửa con mắt, thật ra cô cũng không bị chọc giận, ngược lại trong đầu xuất hiện một ý tưởng điên cuồng.

“Phó Thích Thư, công ty nhà tôi chọn nhà anh hợp tác cũng xem mặt mũi Phó Sâm, anh còn có thể quyết định mọi chuyện?”

Phó Thích Thư: “Em muốn nói gì?”

Hứa Yên rút tay ra, tùy ý hoạt động một chút, sau đó ngón tay lướt qua phím đàn: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật vô dụng. Cũng không biết nếu không có Phó Sâm che chở, anh còn kiêu ngạo được bao nhiêu.”

Sắc mặt Phó Thích Thư biến đổi, mở miệng muốn mắng Hứa Yên.

Hắn có chưa nói thành tiếng, khúc nhạc Hứa Yên đàn vang lên.

Phó Thích Thư chỉ có thể căm giận đi tới bên người Phó Điềm.

Ngón tay mềm mại nhỏ nhắn của Hứa Yên như nhảy múa trên phím đàn vô cùng mỹ lệ.

Bỗng nhiên Phó Thích Thư cảm thấy tim hắn đập loạn nhịp.

Mặc kệ có thích cô hay không, Phó Thích Thư không thể không thừa nhận, Hứa Yên rất dễ dàng khiến cho đàn ông sinh ra cảm giác tâm động.

Sắc mặt Phó Điềm trắng bệch, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Yên, nghiêng đầu liền thấy ánh mắt si mê của Phó Thích Thư, môi anh đào cắn chặt.

Hứa Yên đồ tiện nhân này, rõ ràng đánh đàn dương cầm tốt như vậy lại không nói cho người khác, chắc chắn cô ta muốn nổi bật đi!

Phó Điềm hoàn toàn quên mất, hôm nay là cô ta tính kế Hứa Yên nhưng không ngờ lại bị tài năng của cô vả mặt.