Chương 6: Có ý đồ với chú nhỏ

Một khúc dương cầm của Hứa Yên nhận được không ít tiếng than hô khen ngợi.

Người tham dự hội đấu giá cũng không ít, bất quá đa số đều là đàn ông.

Khuôn mặt Phó Thích Thư trầm xuống, nhìn mấy người đàn ông xum xoe với vợ hắn.

Rốt cuộc, lầu hai có người lên tiếng: “Một trăm vạn.”

Phó Thư Thích ngẩng đầu nhìn liền biết là chú nhỏ hắn. Xem ra, chú nhỏ vẫn rất để ý tới hắn.

Hứa Yên cũng nhìn theo.

Sau khi trận đấu giá kết thúc, Hứa Yên xuống đài, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng hướng tới nơi nào đó.

Triệu Cẩn Hoài quan sát cô nửa ngày, nhướng mày: “Nhìn gì vậy?”

Hứa Yên không đáp, hỏi: “Mang nước hoa không?”

*

Hội đấu giá kết thúc.

Hứa Yên chậm chạp không đứng dậy.

Phó Thích Thư đi từ trên đài xuống, ánh mắt không giấu được tia kiêu ngạo: “Yên Yên, đang đợi anh à? Rất nhanh anh sẽ….”

Lời còn chưa nói xong đã bị Hứa Yên dứt khoát đẩy ra.

Hứa Yên chạy ra ngoài, khi gần tới bên cạnh Phó Sâm, bỗng nhiên trượt một cái, cơ thể không chịu khống chế đổ rạp về phía anh.

Thời điểm Hứa Yên tới tìm anh, anh đã nhìn thấy cô.

Mọi người xung quanh đều chậm rãi đi tới, chỉ có mình cô là chạy vội.

Lại không nghĩ rằng, vốn dĩ anh chỉ tính dơ tay vòng lấy eo cô, kết quả cơ thể cô lại đâm sầm vào ngực mình!

Chóp mũi phảng phất hương nước hoa như có như không, mang theo hương vị ngọt ngào tươi mát.

Trước ngực cô mềm mại trắng nõn lại chạm phải l*иg ngực cứng rắn của anh, thình lình như có dòng điện chạy qua.

Chân cô giống như đứng không vững, trực tiếp đạp phải chân anh, mà chỗ nào đó của anh lại nổi lên phản ứng.

Phó Sâm khẽ nhíu mày, đẩy người trong lòng ra: “Không có việc gì chứ?”

Hứa Yên nỗ lực che giấu tia kinh ngạc trong mắt.

Gả đến Phó gia cũng khá lâu, tuy nhiên tin tức về Phó Sâm cô cũng không biết nhiều.

Thế nhưng điều ai cũng biết chính là thân thể anh không tốt, từ trước đến nay cũng không gần nữ sắc.

Bất quá mới thử một chút, cô phát hiện chức năng sinh lý của anh hoàn toàn không xảy ra vấn đề, đồ vật bỗng nhiên cưng cứng chạm phải bắp đùi cô, tuyệt đối có thể coi là dươиɠ ѵậŧ lớn!

Dươиɠ ѵậŧ lập tức có thể ngạnh lên, cơ ngực cũng có mấy khối, vậy mà đã từng tuổi này Phó Sâm vẫn chưa có con nối dõi? Hay là nói, anh thích đàn ông?

Mặc kệ ở loại tình huống nào, Hứa Yên đã nổi lên hứng thú với anh.

Trước hết là vì chỗ nào đó của anh có lẽ sẽ làm cô rất sướиɠ, quyền lợi của anh đem lại cho cô cũng không thể từ chối.

Hứa Yên nhu nhược ho khan hai tiếng, thời điểm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hàm chứa lệ quang.

“Chú nhỏ, tôi…tôi không sao.”

Chỉ là, thần sắc trên mặt cô tràn đầy thống khổ, nơi nào có bộ dáng không sao?

Phó Sâm cau mày: “Không thoải mái thì nói ra, trước mặt người trong nhà còn muốn nói dối?”

Biểu tình trên mặt Hứa Yên như muốn hỏng mất, tức khắc nước mắt rơi xuống.

Cô ôm lấy cổ Phó Sâm: “Chú nhỏ, chú đưa tôi đi được không? Tôi không muốn ở lại đây! Phó Thích Thư…Phó Thích Thư anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ!”

Lần đầu tiên Phó Sâm đứng gần phụ nữ như vậy, cơ bắp trên người căng chặt, muốn mệnh a!

Anh có ý đồ đẩy Hứa Yên ra, nhưng cô giống như keo dán dính chặt lên anh, làm anh có muốn đẩy cũng không được.

Nhíu mày, Phó Sâm kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cháu dâu, có khả năng hai đứa chỉ đang hiểu lầm, vừa lúc Phó Thích Thư cũng đang ở đây, để tôi gọi nó ra nói chuyện được không?”

Hứa Yên liên tục lắc đầu: “Chú nhỏ, cầu xin chú dẫn tôi rời khỏi đây, tôi chỉ muốn ở nhờ nhà chú một đêm, được không?”

Phó Sâm nhìn ánh mắt đau thương của Hứa Yên, mềm lòng gật đầu.

Ngồi trong xe, Hứa Yên cắn môi, im lặng chảy nước mắt, chỉ là bàn tay trộm xoa xoa ngực.

Bầu ngực trắng nõn bị đè ép ra độ cong mê người, giống như một cái bánh bao mới ra lò muốn để người ta cắn một ngụm.

Phó Sâm vô ý nhìn đến, cổ họng giật giật, ngay sau đó rũ mắt xuống :”Cơ thể cháu dâu không thoải mái sao?"