Chương 3: Muốn ăn cậu ngay bây giờ!

Phần 1 - Chương 3: Muốn ăn cậu ngay bây giờ!



Trans + Beta: Vivians2


***

Cô vào căng tin trước, vừa lấy cơm xong ngồi xuống, một vài nam sinh trong lớp đã vây quanh nói: "Sao cậu không tìm giáo viên đổi vị chỗ đi? Bạn cùng bàn của Phó Diệc Xuyên không dễ ngồi đâu."

"Tớ cũng muốn, nhưng mà không phải không còn chỗ ngồi sao?"

Giọng Ôn Nhã trầm thấp yếu ớt, cô hối hận lúc nãy bốc đồng ngồi xuống, đáng lẽ phải nghe lời của cô giáo, ngồi ở trên bục giảng.

Trường này là trường tư, nhưng tỷ lệ nhập học hàng năm đều đứng đầu thành phố A.

Bố mẹ cô đã tốn rất nhiều tâm sức để đưa cô vào học. Ai mà biết được ngay ngày đầu tiên chuyển trường đã gặp phải loại chuyện này.

"Cậu có thể tìm cô giáo xin ngồi cạnh bục giảng trước, tuần sau một bạn trong lớp sẽ ra nước ngoài, chỗ ngồi sẽ bị bỏ trống." Nam sinh nhiệt tình đề nghị.

"Được rồi ~ Cảm ơn cậu." Ôn Nhã sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười.

Thấy Ôn Nhã mỉm cười, nam sinh vội vã nói tiếp: "Hay là, hãy để tớ thêm bạn WeChat với cậu nhé. Cậu mới đến trường có rất nhiều thứ tớ có thể nói cho cậu..."

Bạn học nam không chờ nổi muốn lấy điện thoại của mình ra đưa mã QR đến trước mặt Ôn Nhã, các nam sinh khác cũng đưa điện thoại di động của mình ra, rồi nói: "Ừ ~ tớ sẽ thêm cậu vào nhóm lớp, về sau chúng ta có thể liên lạc giao lưu với nhau. "

Vì công việc kinh doanh của bố mẹ thay đổi nhiều, nên thường xuyên phải chuyển trường. Mỗi lần kết bạn, cô lại phải chia tay.

Kết quả là cô không thích kết bạn lắm. Bạn bè trên WeChat là cũng rất đơn giản, ngoại trừ bố mẹ và người thân, chỉ có số ít những người vẫn còn liên lạc.

Tuy nhiên, vì cô có vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp, nên mỗi khi cô chuyển đến một trường khác, các bạn nam đều kéo đến xin cách liên lạc với cô.

Theo thời gian, cô đã học được cách từ chối, cười nói: "Xin lỗi các cậu nhé, tớ không dùng mạng xã hội như WeChat, QQ. "

Mọi người vẫn liên tục nói ngoại hình của cô rất hợp thẩm mỹ của đàn ông. Vóc dáng nhỏ xinh tinh tế, mảnh mai trắng nõn, mắt hạnh, môi anh đào, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt ngập nước, trong veo thanh thuần giống như trẻ con vậy.

Loại diện mạo như con thỏ trắng nhỏ này chính là loại hình đàn ông thích nhất, càng dụ nhiều sói xám, chỉ cần nhìn thôi là đã muốn ăn vào bụng rồi.

"Số điện thoại cũng được, có thể liên lạc bằng tin nhắn." Nam sinh vẫn không lùi bước.

Ôn Nhã phải giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu gắp xúc xích nướng bỏ vào miệng cắn, đôi môi anh đào hồng hào quấn lấy toàn bộ xúc xích nướng dày, khi cắn, xúc xích nướng đung đưa trong miệng.

Mấy nam sinh bên cạnh bỗng chịu không nổi hô hấp dồn dập.

"Phó Diệc Xuyên đến rồi ~~"

Ôn Nhã lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy mấy lời này, thấy đám con trai đang ngồi xung quanh cô vừa rồi đã tản ra, trên bàn của cô trống không.

Chỉ có Phó Diệc Xuyên bước lại gần, ung dung ngồi đối diện với cô, tóc anh hơi ướt, những giọt nước trên mặt, kể cả cổ áo đồng phục cũng ướt đẫm. Chắc là anh vừa rửa mặt hoặc vừa tắm xong.

Sau khi cắn một miếng xúc xích nướng, Ôn Nhã đặt xúc xích nướng xuống, nghe Phó Diệc Xuyên nói: "Không mời tôi ăn bào ngư mà đã ngồi ở đây ăn xúc xích nướng trước rồi."

"Tôi vừa mới nhìn, nhà ăn của trường không có bào ngư. Hôm khác tôi mời cậu ăn nhé." Giọng cô trầm và nhỏ, cố gắng nghe theo Phó Diệc Xuyên hết mức có thể.

Cả nam lẫn nữ trong lớp đều rất sợ anh. Cô đương nhiên biết anh mà bắt đầu nổi giận lên chắc chắn rất đáng sợ.

"Không phải ở nhà ăn, cậu có ~" Anh nhướng mày nhếch môi, tựa người trên xuống bàn ăn, mặt sát lại gần cô.

Cô vô thức muốn né tránh, mở to đôi mắt nước vô tội mà sốt sắng nói: "Tôi không có."

Anh nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng nói: "Tôi bây giờ rất muốn ăn cậu.".