Chương 22

Hắn nhìn Chu Tầm quỳ dưới chân mình mà cảm xúc hoàn toàn bị chi phối, môi mỏng khẽ mím lại

"Tần Ngụy Uy, đừng đánh nữa mà....mẹ....mẹ sẽ không chịu nổi...."

Chu Tầm khóc nấc lên từng hồi khi nhìn cảnh Chu Tích Tâm bị hành hạ một cách dã man như vậy, hắn ngồi xuống đối diện cùng cô, hai tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của Chu Tầm

"Vậy em có nghĩ đến lúc em rời khỏi tôi không, sao em không nghĩ tới việc tôi cũng sẽ không chịu nổi mà phát điên lên mất"

Chu Tầm nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, trước giờ luôn được hắn yêu chiều nên cô chưa thấy ở hắn là một con người độc ác man rợ đến mức nào, ngày hôm nay cô thực sự đã hối hận về những quyết định ngu xuẩn của bản thân

"Em sai rồi, em sai rồi.....từ giờ em không dám nữa....huhu...hức....Tần Ngụy Uy...tha cho mẹ em đi có được không...."

"Mau đứng lên đi"

Chu Tầm vẫn nhất quyết ôm lấy chân hắn, lắc đầu "Không đâu, làm ơn tha cho mẹ em đi,...em không đứng lên đâu...hụ hụ...mẹ ơi..."

"Tiếp tục đánh Chu Tích Tâm cho tôi, đánh đến khi bà ta chết thì thôi"

Hắn tuyệt tình đầy tàn nhẫn nói với Kill, Chu Tầm quay đầu lại chỉ thấy Chu Tích Tâm với toàn thân là máu bê bết, nằm bất động dưới sàn nhìn đâu cũng là một màu đỏ chói của máu

"Khôngggg....không được đánh...đừng mà"

Chu Tầm khóc nấc lên, hai tay bấu chặt lấy nhau đến mức bật cả máu, không dám tưởng tượng người đàn ông này có thể máu lạnh đến như vậy

"Tần Ngụy Uy,...tôi không làm gì có lỗi với ông cả, lỗi lớn nhất của tôi chỉ là dám bỏ trốn mà thôi....đến bây giờ tôi cũng nhận ra cuộc sống ở bên ngoài kia không giống như những gì tôi tưởng tượng....hức hức...tôi đã khóc rất nhiều,...tôi cũng rất nhớ Tần gia"

Tần Ngụy Uy nhếch môi cười nhạt "Vậy em có nhớ tôi không, hửm"

Chu Tầm gật gật đầu, hai mắt ậc nước vì khóc nhiều đã hơi sưng đỏ, hắn bỗng nhiên bật cười "Em nói dối rất giỏi cũng rất biết cách làm hài lòng tôi, cái gì mà thật tâm như thế nào là thật lòng, tôi làm tất cả chỉ vì em vì nghĩ đến cảm xúc của em nhưng em chưa bao giờ thật lòng với tôi cả, tất cả đều là chiêu trò em lừa tôi"

"Không đâu Tần Ngụy Uy....đừng mà"

Chu Tầm liền ôm lấy cổ hắn khóc nấc lên "Tần Ngụy Uy từ trước đến giờ tôi chưa làm sai chuyện gì với ông cả, tôi chỉ làm sai có chuyện này thôi, tha cho mẹ tôi đi có được không"

"Bà ta không thể chết được em có nghe không hả, tôi có đánh đập có hành hạ bà ta như thế nào bà ta cũng không thể chết được"

Hai kẻ lạ mặt bên kia đã rời đi còn một mình Chu Tích Tâm nằm gục dưới nền đất bất tỉnh "Cho tôi gặp mẹ đi có được không...làm ơn đi có được không"

Hắn không nghe Chu Tầm nói bất cứ một câu nào nữa, hắn sợ bản thân sẽ không kiềm lòng được mà bị cô đánh bại mất liền lôi cô đi quay trở về biệt thự Tần gia, Chu Tầm suốt dọc đường đi ra sức la vẫy vùng cầu xin hắn cho đi gặp mẹ nhưng gương mặt hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi vẫn là bản mặt lạnh tanh lôi cô về phòng như lôi một con thỏ nhỏ

Hắn không đánh chết Chu Tích Tâm đã là đồng ý thỏa hiệp với cô, vẫn tha cho bà ta mặc cô có phạm tội tày trời với hắn nhưng nếu thử một lần nữa xem hắn có nghiền nát hai mẹ con cô không

"Đừng mà...cho tôi gặp mẹ đi...hức hức..."

Hắn để cô vào phòng khóa cửa lại Chu Tầm liền đập cửa la hét "Huhu...đừng nhốt tôi mà...Tần Ngụy Uy tôi biết lỗi rồi....tha cho tôi đi"

"Chu Tầm kẻ thông minh phải biết hành xử đúng mực để chừa cho mình đường lui, hãy nhớ lấy"

Chu Tầm ngồi trong góc phòng thất thần một mình, hai mắt đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều cô mệt mỏi nằm ngay dưới sàn nhà liền thϊếp đi

...

"Boss, xử lý Chu Tích Tâm như thế nào ạ"

"Tuyệt đối không được để bà ta chết, gọi Khải Lợi đến bảo tên đó xử lý vết thương cho bà ta đi, bà ta mà chết tên đó sẽ được chôn cùng bà ta đó, hãy nói với tên đó như vậy"

Hắn dựa lưng vào thành ghế, tay cầm một điếu thuốc để giúp bản thân mình tỉnh táo hơn

"Boss, báo chí lại được một phen náo loạn khi tin tức tìm tiểu thư rò rỉ ra bên ngoài, họ muốn chúng ta có một cuộc họp báo"

"Cuộc sống của Tần Ngụy Uy tôi từ khi nào lại được đám chó săn đó quan tâm tới như vậy"

Kill cúi mặt "Em xin lỗi vì đã không quản giáo được đàn em"

"Nếu không quản được thì gϊếŧ bọn chúng đi, đừng nuôi phế vật. Còn nữa tòa soạn nào còn dám đưa tin Tần gia khi chưa có sự cho phép của tôi thì đốt tòa soạn đó đi, tôi không muốn đời tư hay cuộc sống bên trong Tần gia này để người ngoài nói ra nói vào được"

"Vâng"

"Gọi Lily đến đây"

"Hơ...vâng"

Kill hơi bất ngờ khi hắn muốn Lily đến biệt thự nhưng cũng không dám thắc mắc

Lily là người mẫu độc quyền cho sản phẩm mới của Tần Thị khi Tần Thị lần đầu tiên lấm sân sang lĩnh vực làm đẹp, Lily là con lai người Hàn Quốc và Tây Ban Nha nên nàng sở hữu nét đẹp vô cùng trong trẻo với đôi mắt to sống mũi cao thon gọn và thân hình bốc lửa thu hút hết ánh nhìn của nam nhân

Chưa đầy 20 phút sau Lily trong trang phục đầy gợi cảm đã ở ngay trong thư phòng của hắn, nhìn cô gái 23 tuổi cũng chỉ xứng đáng làm con hắn đang đứng trước mặt câu dẫn mình hắn chỉ nhíu mày dò xét

"Tần tổng"

"Lại đây"

Lily cười đầy thích thú tiến lại gần hắn, hai cặp bồng bào đẫy đà ngay trước mắt, hương nước hoa Pháp đầy quyến rũ phảng phất quanh chóp mũi, Lily chỉ động ngồi vào lòng hắn câu dẫn sở dĩ nàng ta có lá gan này vì trước đây hắn từng cho nàng ta làʍ t̠ìиɦ nhân cố định

"Tần tổng có phải nhớ người ta không"

Hắn mặc kệ Lily làm loạn trên người mình chỉ lạnh lùng ra lệnh "Cởi đồ ra"

"Ai ya Tần tổng đừng gấp như vậy mà người ta sợ đó"

Tần Ngụy Uy không nói nhiều đứng lên làm thế thượng phong ép chặt Lily xuống dưới bàn, hai bàn tay thuần thục vừa xé vừa cởi từng bộ đồ trên người Lily, không một chút dạo đầu hay có gì là hưng phấn hắn cứ thế hung hăng dùng côn ŧᏂịŧ của mình trìu sáp vào hoa huyệt của Lily, nàng ta đau như muốn xé ra làm hai nhưng vẫn rêи ɾỉ thỏa mãn để lấy lòng hắn

"Không đủ" hắn cau mày dùng sức ngày càng mạnh khiến Lily cảm tưởng như bên dưới mình đang chảy máu

Nhưng hắn vẫn chưa có cảm giác gì gọi là sung sướиɠ người con gái này không phải Chu Tầm, thân hình này không yêu mị như cô, tiếng rêи ɾỉ không giống như cô không khiến cho hắn có cảm giác kí©h thí©ɧ, mông cũng không đủ cong, hai khối mềm mại cao ngất kia cũng không mềm mại bằng cô, người con gái này vĩnh viễn cũng không thể bằng cô, hắn cầm khăn trải bàn quấn quanh đầu Lily ấn xuống khiến những tiếng rêи ɾỉ của Lily trở thành những tiếng kêu cứu thảm thiết

"Cút"

Lily nhìn hắn quần áo không kịp chỉnh tề vội vàng chạy ra khỏi cửa

...

Thân ái