Chương 10: Vẫn Là Gừng Càng Già Càng Cay

"Ta cũng không tìm được gì." Mấy huynh đệ tỷ muội khác của Hoàng gia cũng cả đám mặt mày thất vọng nói.

"Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, mọi người đừng tốn sức nữa, mọi người không thấy Nhị bá cũng tiết kiệm sức không tìm đồ ăn nữa sao?

Có không ít người chạy nạn ngang qua bờ sông này, đồ có thể ăn được trong sông đã bị người chạy nạn phía trước càn quét hết rồi, tất nhiên mọi người không tìm được đồ ăn.

Tiết kiệm sức lực lên đường đi, chỉ cần đi tới phía trước, chúng ta hoặc nhiều hoặc ít có thể tìm được thức ăn."

"Vẫn là gừng càng già càng cay, nhìn mà học hỏi nhiều hơn đi.

Đừng sử dụng sức lực của mình làm chuyện gì một cách mù quáng, phải nhìn nhiều nghĩ nhiều nghiên cứu nhiều, về mặt này mấy đứa phải học Tô Tô một chút.

Cha, Tô Tô của chúng ta thật thông minh, mấy tiểu tử và cô nương này còn chưa kịp phản ứng, Tô Tô đã nhìn ra cách thức rồi." Hoàng Liên nhìn về phía Hoàng Tử Tô, tự hào nói.

Vẻ mặt kia cứ như Hoàng Tử Tô là do hắn ta sinh.

"Nhị ca, Tô Tô nhà ta thông minh, ngươi cũng không nhìn xem là con của ai." Hoàng Bách vô cùng đắc ý khoe nữ nhi, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Tử Tô tràn đầy tự hào và yêu thương.

Cả ba người Hoàng Trương thị, Hoàng Lý thị, Hoàng Phùng thị cũng thỏa mãn, cưng chiều nhìn về phía Hoàng Tử Tô.

"Nhị bá, cháu có được thành tựu hôm nay là gia gia và chư vị trưởng bối dạy bảo, huynh đệ tỷ muội nâng đỡ mới có được cháu như ngày hôm nay.

Không có mọi người thì không có cháu của hiện tại." Hoàng Tử Tô nịnh hót trưởng bối Hoàng gia, còn kéo theo tiểu bối Hoàng gia, nói đến mức trong lòng mọi người đều thoải mái, cả đám càng thêm hài lòng, yêu quý Hoàng Tử Tô.



Về phần tiểu bối Hoàng gia thấy Hoàng Tử Tô được gia trưởng của bọn họ khen ngợi, yêu thương, mặc dù bọn họ có chút hâm mộ nhưng lại không ghen tị với Hoàng Tử Tô.

Cả đám bọn họ đều hiểu Tô Tô thông minh hơn bọn họ, được trưởng bối yêu thương là chuyện đương nhiên.

"Thiên Đông, Mạch Đông hai đứa dẫn theo đệ muội lên bờ hết đi, đồ ăn giữa lòng sông là không tìm được rồi.

Trừ phi đi tới phía trước những người kia mới có thể tìm được thức ăn.

Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi." Hoàng Liên căn dặn tiểu bối Hoàng gia vội vàng lên bờ, nhanh chóng đi tới phía trước.

Cả đám tiểu bối Hoàng gia giúp đỡ nhau lên bờ, nhanh chóng chạy về phía trước.

Mấy ngày qua, mỗi ngày đều ăn thịt, còn dùng dược liệu hầm, bổ dưỡng lại ăn no bảy tám phần, mọi người Hoàng gia đi trên đường không hề giống người chạy nạn, lề mề không có sức mà đi, cả đám bọn họ đi trên đường đều là mạnh như hổ.

"Nhị ca, ngươi đưa cung tên cho ta, ta luyện tay một chút, xem có bắn được chim chóc gì hay không." Hoàng Tử Tô được nuôi vài ngày, bệnh thương hàn đã khỏi hẳn, lại được ăn thịt, mỗi ngày còn có thể ăn no sáu bảy phần, sức lực đã khôi phục, lại luyện tập bắn cung mấy ngày, nàng có chút thuận buồm xuôi gió, phải từ từ bày ra thiên phú bắn cung "hơn người" của mình.

"Được, ngươi cứ việc bắn, Nhị ca cho ngươi mười mũi tên." Hoàng Mạch Đông cười ngốc nghếch, đưa cung tên cho Tô Tô.

"Nhị ca, ta có dự cảm, hôm nay sẽ không để cho ngươi nhặt mũi tên trống trở về."

"Vậy hôm nay chúng ta có thể ăn được thịt hay không thì phải xem Tô Tô rồi." Hoàng Liên đi phía trước nhìn thoáng qua Hoàng Tử Tô trêu ghẹo nói.

Hắn ta cũng biết chuyện Tô Tô đi theo Mạch Đông học bắn cung mấy ngày, không cho là nàng có thể bắn trúng con mồi. Dù sao hài tử Mạch Đông kia cũng học hai, ba tháng tháng còn chưa luyện thành săn trúng con mồi, hắn ta càng thấy Tô Tô không có hi vọng có thể săn được con mồi.