Chương 44: Khởi hành

Mấy khách mời phía sau biểu diễn tiết mục gì, Nguyễn Đào cũng không có tâm trạng xem.

Lúc đến lượt nàng thì nàng lôi kéo Bạch Giản lên cùng nhau nhảy.

Thân hình con gái mềm mại, nàng vốn dĩ chính là học vũ đạo từ nhỏ.

Hơn nữa Bạch Giản là vũ công múa ba lê chuyên nghiệp, hai người cũng từng cùng nhau tập luyện vũ đạo buổi tiệc tối mừng người mới ở trường học, hiện tại tạm thời nhảy một đoạn cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Nàng giống một con én đáng yêu, Bạch Giản giống con sếu đứng thẳng, hai người phối hợp lại có phong vị rất khác.

Lúc Nguyễn Đào không nói lời nào kỳ thật người cũng như tên, vừa mềm vừa ngọt, nhảy một điệu làm bão bình luận thẳng hô chính mình lại biết yêu rồi.

【Nguyễn Đào cũng quá đáng yêu đi! Lớn lên xinh đẹp ngọt ngào tôi yêu!】

【Hu hu hu Bạch tiểu thư thật là quá xinh đẹp, ở bên kia đại dương tôi chảy cả nước miếng.】

【Lầu trên trà trộn vào tới là cái thứ kỳ quái gì vậy?】

Tiết mục biểu diễn cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, mấy người bọn họ đều lăn lộn ở giới giải trí, Nguyễn Đào và Sư Ân từ nhỏ cũng đã tham gia những buổi xã giao hào môn.

Ngay cả khi bất ngờ được yêu cầu biểu diễn một tiết mục, bọn họ cũng sẽ không luống cuống.

Bạch Giản càng không cần phải nói, ở trên sân khấu đài kịch múa ba lê rất nhiều năm, biểu diễn cũng là hạ bút thành văn.

Chỉ là hai người các nàng là khiêu vũ, mấy người còn lại ca hát hoặc là biểu diễn nhạc cụ hoặc nhiều hoặc ít liền có chút bị Tô Mạn áp xuống.

Dù sao ngay từ đầu Tô Mạn chơi đàn ghi-ta, mấy người chơi nhạc cụ còn lại dù có xuất sắc cũng so ra kém hơn cô.

Nhưng ai lại muốn vội vàng so tranh với Tô Mạn chứ?

Địa vị Tô Mạn ở giới giải trí vốn dĩ chính là cho bọn họ hít khói, hiện tại càng là đi theo con đường nửa tư bản nửa diễn viên.

Nói không chừng về sau Tô Mạn tự mình mở công ty giải trí sau này bọn họ còn muốn liếʍ mặt đi xin hợp tác.

Giới giải trí cũng có không ít ảnh đế ảnh hậu đi lên con đường tự mình mở công ty.

Nhưng dù sao sau lưng Tô Mạn cũng có Tô gia chống lưng.

Nguyễn Đào nhìn mấy người đều là biểu diễn sở trường của chính mình, trên mặt họ không hề có chút bất mãn nào khi thấy Tô Mạn giật hết hào quang sân khấu.

Trong lòng cũng rất rành mạch, ánh mắt nàng lại nghiêng đầu liếc nhìn Tô Mạn một cái, trên mặt đối phương cũng có một ít loãng ý cười nhìn chính mình.

Tuy rằng lúc Sư Ân không nói lời nào rất có thể dọa người, hơn nữa anh đối với người ngoài có chút xa cách và lạnh nhạt, người không thân với bọn họ liền ngầm xưng hô Sư Ân là hoa trên núi cao.

Nhưng Nguyễn Đào lại cảm thấy đều kém hơn so với Tô Mạn, cô mới thật sự xa cách đạm mạc, lại có chút cổ quái.

Cô cho dù tới gần chính mình như vậy, trên mặt đều là cười, dừng ở trong mắt Nguyễn Đào cũng cực kỳ xa cách.

Giống như lòng cô không có ai có thể bước vào.

Nàng lại đột nhiên nhớ tới Tô Mạn từng nói với nàng, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, lần rung động gần nhất cũng là ở rất lâu trước kia.

Vậy...... còn Nguyễn Danh Thành thì sao?

Nguyễn Đào không phải lần đầu tiên tự hỏi Tô Mạn vì sao lại gả cho Nguyễn Danh Thành, nhưng mà lần đầu tiên cảm thấy, Tô Mạn thật sự thích Nguyễn Danh Thành sao?

Nếu không thích, lấy tính cách Tô Mạn như vậy, sao lại cùng Nguyễn Danh Thành kết hôn?

Tay Tô Mạn nhẹ nhàng che chắn thiết bị thu âm, cô kéo microphone ra, tiến đến trước mặt Nguyễn Đào.

Khẽ cười nói: "Nghĩ cái gì đó? Xuất thần như vậy?Hửm?"

Một tiếng "hửm" này quả thực làm Nguyễn Đào nổi da gà khắp cả người.

Người phụ nữ này rốt cuộc có biết lúc chính mình nói chuyện liêu nhân bao nhiêu hay không?

Tùy tùy tiện tiện cứ nói chuyện như vậy thật sự thích hợp sao?

Nguyễn Đào tâm loạn như là đang đánh trống, hôm nay cùng Tô Mạn ở chung một ngày ngắn ngủn, nàng liền tràn ngập nghi vấn đối với Tô Mạn.

Nghĩ chờ một lát tiết mục kết thúc nàng nhất định phải lên trên mạng đào bới sạch sẽ mọi thứ về Tô Mạn.

Nàng thật sự không hiểu Tô Mạn, cũng lần đầu tiên trong đời muốn đi tìm hiểu một chút.

Còn về vì sao...

Hỏi chính là dù sao cô cũng là mẹ kế nhỏ của nàng, hiểu biết mẹ kế chính mình một chút thì có chỗ nào không đúng?

Đây là việc có lợi cho gia đình hòa hợp! Nguyễn Đào hùng hồn nói với chính mình.

Chờ phát sóng trực tiếp kết thúc, người của tổ tiết mục gần đây sẽ đón bọn họ đến bờ bên kia.

Trong lòng Nguyễn Đào đang suy nghĩ gì đó, ôm di động cũng không quay đầu lại liền chui vào...... trong xe RV của Tô Mạn.

Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào vội vội vàng vàng chạy lên xe của mình, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Tiểu cô nương hiện tại không lo lắng trên xe của cô có cái thứ gì hại nàng sao?

Có điều cô nghĩ nghĩ, mới nhận ra người mà cô liên lạc trước đó có lẽ đã đợi Nguyễn Đào ở trên xe, Tô Mạn không muốn để nàng biết là chính mình tìm người dẫn dắt nàng.

Nguyễn Đào tính tình có đôi khi thật sự rất cứng đầu, kể cả nói với nàng cũng không đảm bảo rằng nàng sẽ không thể quay đầu lại, nói không chừng còn sẽ cảm thấy Tô Mạn trêu chọc nàng.

Cô nghĩ nghĩ, cũng không đuổi theo.

Sau đó liền cùng mọi người chào hỏi, mọi người ở khách sạn thì về khách sạn, ở phòng nhỏ thì về phòng nhỏ.

Cũng có không ít nghệ sĩ ngủ trên xe RV, cho nên nhìn thấy Nguyễn Đào chạy vào xe RV chỉ coi nàng là bận một ngày quá mệt mỏi.

Chỉ có Hoàng Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Nguyễn Đào nắm chặt tay thành quyền.

Cô ấy biết chiếc xe RV kia, còn gặp qua không ít lần, thường xuyên ngừng ở dưới lầu công ty, thậm chí còn có chỗ đỗ xe riêng, bởi vì đó là xe RV cá nhân của Tô Mạn.

Nguyễn Đào dựa vào cái gì đi ở trong xe RV của cô còn bản thân Tô Mạn lại ngủ khách sạn?

Ngược lại không phải Hoàng Nhiễm Nhiễm cảm thấy xe RV thoải mái hơn khách sạn, có lẽ chỉ là đơn thuần có một chút tâm lý kỳ quái đang quấy phá.

Vu Thanh ở phía sau gọi Hoàng Nhiễm Nhiễm một câu: "Nhiễm Nhiễm, làm cái gì thế? Cô ở khách sạn hay là phòng nhỏ?"

Hoàng Nhiễm Nhiễm ma xui quỷ khiến nói một tiếng: "Tôi về khách sạn."

Vu Thanh gật đầu, cũng mặc kệ cô ấy, hắn hôm nay cũng quá sức mệt mỏi.

Tuy rằng nói là chương trình tạp kỹ tình yêu, nhiệm vụ khó khăn không cao, nhưng ở trên đảo chạy tới chạy lui là thật sự rất mệt.

Cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả việc ở trong phòng tập thể dục vài giờ, Vu Thanh ngáp một cái liền về phòng nhỏ.

Bình tĩnh mà xem xét cái phòng nhỏ này rất ấm áp, cũng là tổ đạo diễn căn cứ bố trí theo đặc điểm khác nhau của từng khách mời.

Có mảnh vườn nhỏ, bên trong có hoa, rau quả, đồ ăn và một dàn nho cao cao, gió biển thổi thì có một loại cảm giác thanh thản nhàn nhã, Hoàng Nhiễm Nhiễm ở chỗ này thì sẽ nhớ đến thời thơ ấu của chính mình.

Ở trước màn ảnh cô ấy đều nói chính là trong mảnh vườn này làm cô ấy hồi tưởng thời thơ ấu của chính mình.

Nhưng trên thực tế chỉ có bản thân cô ấy biết thời thơ ấu của chính mình có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu không đáng hồi ức và hoài niệm.

Cô ấy không có thảm như Phù Hi Dương, nhưng ngày thường cũng coi như sống không dễ dàng.

Cô ấy vẫn luôn cho rằng mỗi người đều là sinh hoạt ở trong bóng tối, chỉ có đôi tay chính mình mới có thể đuổi đi bóng tối khói mù tìm kiếm đến ánh mặt trời.

Nhưng gặp được Nguyễn Đào thì Hoàng Nhiễm Nhiễm lại không suy nghĩ như vậy nữa.

Cô ấy đối với Nguyễn Đào quả thật có một phần địch ý như có như không, có lẽ Nguyễn Đào cảm nhận được.

Khả năng sẽ cảm thấy cô ấy khó hiểu. Nhưng mà......... vậy thì thế nào chứ?

Vì sao sẽ có người vừa sinh ra liền ở dưới ánh mặt trời?

Vì sao trong mắt nàng không có khói mù?

Vì sao nàng luôn là rực rỡ chói lóa, tự tin lại thong dong?

Vì sao nàng có thể cứu người khác với đầm lầy tuyệt vọng, với hào quang dày nặng trên người không có cách che giấu?

Trên thế giới đã có người như chính mình sinh ra với bóng tối, lại vì sao còn có sự tồn tại như vậy trời sinh liền đứng ở dưới ánh mặt trời?

Hoàng Nhiễm Nhiễm nhìn về hướng khách sạn, phòng nhỏ gần khách sạn bị tổ tiết mục bao xuống dưới, cô ấy cũng có phòng ở khách sạn.

Nói cách khác, làm một nghệ sĩ của công ty, cô ấy cũng có thể dễ như trở bàn tay tìm được phòng của Tô Mạn.

Hoàng Nhiễm Nhiễm nhấp nhấp môi, lại nhìn thoáng qua chiếc xe RV giữa cây cối, chiếc xe kia mở đèn, không biết người bên trong đang làm cái gì.

Hoàng Nhiễm Nhiễm bước chân đi về hướng của khách sạn.quyết liệt rồi đồng loạt xông vào bên trong.

Đại chiến Phù Thủy lần thứ hai, chính thức bùng nổ.

(Hogwarts – Một Lịch Sử)

"Harry, cụ Dumbledore muốn gặp chúng ta đấy." Tiếng của Draco vang lên từ bên ngoài.

Harry trầm ngâm hít vào một hơi thật sâu rồi thở mạnh, đem chiếc túi nhỏ màu đen chỉ bé bằng bàn tay trẻ sơ sinh mà cậu đã mân mê nãy giờ bỏ vào túi áo chùng, quay người bước về phía cánh cửa. Cậu cười thật tươi rồi nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói, "Đi thôi."

Những ngón tay của hai người đan vào nhau, sắc xanh lưu ly nằm mãn nguyện trên ngón áp út của bàn tay lớn ôm lấy sắc xanh màu ngọc lục của ngón áp út trên bàn tay nhỏ, giống như vĩnh viễn không rời xa nhau.