Chương 13: Bài tập nghỉ hè(h)

Ngày hè có ba vật quý: máy lạnh, dưa hấu, ăn thịt nướng.

Chỉ thiếu mỗi thịt nướng nữa thì hoàn mỹ, cả người cũng nằm sấp lên trên bàn, bạn học Điền Tâm ngay lúc này đang vô cùng buồn chán ngó đông ngó tây, cứ chốc chốc lại xoay xoay cây bút ở trong tay, tâm tư dĩ nhiên không hề đặt vào quyển bài tập ở trước mắt. Cô nhìn Trương Thỉ ở đối diện đang nghiêm túc giải đề, không kiềm chế được đưa chân qua đó đá nhẹ một cú vào cẳng chân của anh ở dưới bàn, "Trương Thỉ ~ chúng ta đi ăn thịt nướng có được không anh ~", Trương Thỉ làm đề không ngừng tay, anh cúi đầu đến một ánh mắt cũng không thèm cho Điền Tâm, lạnh nhạt nói: "Không đi."

Một đề giải xong, anh ngẩng đầu nhìn thấy Điền Tâm vẫn nằm sấp trên bàn, chân nhỏ đung đưa, đôi tay cầm điện thoại lướt weibo đến say mê không thèm nói gì, quyển bài tập ở trước mặt trắng trơn một mảnh.

Anh than thở một hơi, "Điền Tâm, đã chiều rồi, nhiệm vụ ngày hôm qua của em còn chưa hoàn thành đâu đấy, còn như thế này nữa, bài tập nghỉ hè của năm nay em làm không xong đâu."

"Ở cùng với anh em không tập trung được mà ~"

Nói xong cô bỏ điện thoại xuống, mang dép lê vào lạch bà lạch bạch chạy đến sau lưng anh, ôm chặt lấy anh như con gấu: "Anh trai tốt ~ thế em ngoan ngoãn làm bài tập, tối nay anh cùng em đi ăn thịt nướng, thế nào?"

Từ lần trước sau cái việc kia, mỗi khi Điền Tâm có việc gì muốn cầu xin đều sẽ gọi anh là anh trai.

Cảm nhận được hai khối mềm mại đang dán sát vào lưng mình, nghe thấy hô hấp dịu dàng áp sát ở bên tai, ánh mắt anh lóe lên, bất

động thanh sắc mà buông cây bút trong tay xuống, kéo cô qua ngồi ở trên đùi mình, anh xoay gương mặt nhỏ trắng nộn qua hôn xuống.

Không phải hôn sâu, mà chỉ chạm nhẹ rồi đi như chuồn chuồn lướt nước, anh chỉ lưu lại một chút dư âm mềm mại nóng bỏng ở khóe môi.

"Em chơi với anh, rồi anh sẽ chơi với em, thế nào?" Vầng trán của anh dán lên trán cô, anh khẽ cười mở miệng dò hỏi.

Điền Tâm ngây ngốc nhìn người ở trước mắt, cảm nhận được thứ căng phồng ở chọc ở dưới mông, đột nhiên cô lập tức hiểu ra ý tứ của anh.

Vốn dĩ nên từ chối cơ, nhưng đôi mắt đen láy của anh lại giống như hai vực sâu không thấy đáy, các loại cảm xúc ẩn giấu nơi đáy vực sâu gào thét cuộn trào lên, hấp dẫn cô muốn từng bước từng bước đến gần.

Tại sao lại phải từ chối chứ? Người ở trước mắt là người mình yêu mà.

Điền Tâm đưa tay ôm lấy cổ Trương Thỉ, chủ động dâng đôi môi của mình lên.

Môi lưỡi giao nhau, trong căn phòng ngập tràn tiếng nước ái muội, cô nhắm mắt nhỏ giọng ngâm nga, nửa thân trên không nhịn được khe khẽ dựng thẳng lên.

Anh một tay vòng lấy eo cô, một tay âm thầm từ dưới vạt áo T-shirt thăm dò vào, vượt qua vùng bụng nhỏ bằng phẳng, sau đó bị áo ngực cản lại. Anh mạnh mẽ đẩy thẳng áo ngực lên trên, tay phủ lên bầu ngực mềm mại, nhào nặn nó, nhưng lại cố ý né tránh đầu ngực nhỏ nhắn đã dựng đứng lên.

Điền Tâm không nhịn được ưỡn ngực dâng vào trong tay anh, hai chân cọ xát mềm mại rên thành tiếng.

"A..."

Trương Thỉ đổi một bên ngực tiếp tục nhào nặn, vẫn là làm như không thấy trân châu đang dựng thẳng. Cô tức giận mở mắt ra, quay đầu tránh đi môi lưỡi quấn quýt nhào đến, vừa định nói chuyện, chợt bị anh một phát ôm lên, đặt trên bàn sách.

Trái mơ đỏ được đưa vào khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi mềm mại quấn quanh, cắn hút, quả mơ còn lại cũng không bị bỏ rơi, bàn tay hơi lạnh bao phủ lên toàn bộ bầu ngực mềm mại trắng tuyết, vừa nặng vừa nhẹ thay phiên nhau đùa nghịch, xoa nắn.

Hai tầng kí©h thí©ɧ đến từ bầu ngực khiến Điền Tâm tức khắc cao trào, tiểu huyệt co rút, phun ra từng dòng từng dòng nước.

Cảm nhận được qυầи ɭóŧ của bản thân đã ướt hơn phân nửa, cùng với xúc cảm không bằng phẳng ở dưới mông, Điền Tâm gấp gáp đưa tay ra, đẩy cái đầu đang vùi ở trước ngực mình ra, "Trương Thỉ! Bài tập nghỉ hè của anh! Sắp ướt rồi!"

Cú chuyển ngoặt không kịp phòng bị này khiến anh không nhịn được bật cười thành tiếng, anh ngoan ngoãn thu dọn lại đống bài tập đặt sang một bên, tiếp đến hôn lên vầng trán của cô, thuần thục cởi sạch áo T-shirt và nội y, rồi đẩy cô ngã lên bàn sách, từ bầu ngực hôn liếʍ đến tận bụng nhỏ, quanh quẩn tại cái rốn nhỏ, lại trằn trọc đến chỗ lưng quần, sau một hồi lưu luyến trên lưng quần, anh lại quay về đến bầu ngực.

Môi lưỡi ngậm một đầu ngực liếʍ mυ"ŧ, cắn nhẹ, thỉnh thoảng anh khẽ cắn lấy đầu ngực kéo dãn ra, một bàn tay men theo bên ngực mềm mại còn lại xoay tròn phác họa.

Kɧoáı ©ảʍ tập trung ở nửa thân trên, lại chuyển đến nửa thân dưới, mật dịch từng chút từng chút thấm đẫm cả qυầи ɭóŧ. Cô nhẹ nhàng cọ xát hai đùi, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cô vô thức tách hai đùi ra, kéo anh dán sát vào mình.

Anh khẽ cười, một tay thăm dò vào quần ở nhà rộng rãi, cách một lớp qυầи ɭóŧ đùa nghịch âʍ ɦộ cô, chẳng mất chốc bàn tay anh toàn là dâʍ ŧᏂủy̠.

Qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng bị đẩy sang một bên, một tay anh bao phủ toàn bộ vùng đất giữa háng của cô, ngón giữa men theo cánh hoa tìm thấy hoa hạch sưng cứng, ngón trỏ khép lại kẹp chặt, không chút dự báo mà bắt đầu kịch liệt cọ xát.

"Ưm!" Cơn kí©h thí©ɧ đột ngột ập đến khiến cô không tiếp nhận nổi, vòng eo tức khắc ưỡn lên, vách hoa co rút, hoa huyệt không kiềm chế được chảy ra dòng nước, cô cao trào rồi.

Sau cơn cao trào, cô hỗn loạn mê mang, Trương Thỉ nhìn cô ở trước mắt bởi vì cao trào mà thất thần, đầu tóc rối loạn, thân trên trần trụi, trên vùng ngực trắng nõn như bột lác đác vài vết hôn do bản thân anh không khống chế được lực đạo đã để lại.

Đẹp như tranh.

Anh nhẹ nhàng cởϊ qυầи ngoài và qυầи ɭóŧ của cô xuống.

Lần này cô đã hoàn toàn trần trụi.

Anh tách đùi cô ra, bày thành hình chữ M, lôиɠ ʍυ màu đen và cánh hoa đẫm nước triệt để lộ ra trước mặt anh.

Lần đầu tiên bị người khác quan sát nơi riêng tư ở khoảng cách gần như thế này, Điền Tâm xấu hổ, trong lòng có chút kháng cự, "A...đừng nhìn mà..." Nói xong cô muốn đứng dậy.

Chợt bị anh nhẹ nhàng ấn về lại, anh bày vẻ mặt tủi thân, trong đôi mắt đen láy mù mịt ngập tràn hơi nước: "Năm đó là ai đã nhìn sạch sành sanh thân thể của anh thế?"

"A...không phải...không thể nói như thế..." Cô không nhịn được muốn giải thích cho bản thân, nhưng lúc này toàn thân đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm trên bàn sách không thể động đậy, cô bị anh từ trên cao

nhìn xuống, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình chẳng có chút tự tin nào.

"Được, không nhìn thì không nhìn." Ánh mắt anh lóe lên, anh sáp lại gần sâu sắc hôn lên môi cô, đầu lưỡi mềm mại thăm dò vào trong khoang miệng lần tìm ra cái lưỡi nhỏ đinh hương ẩn trốn phía sau răng hàm, anh thô bạo lôi nó ra, chơi đùa, liếʍ hút, thỉnh thoảng mạnh mẽ gặm cắn, tiếng nước chậc chậc tức khắc ngập tràn cả căn phòng.

Cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.

Khuôn mặt cô ửng đỏ lên, hít thở không thông, không khí ở trong phổi đều sắp bị hút đi hết, cô không nhịn được đưa tay đẩy thiếu niên đang cướp đoạt ở trên người cô, đổi lại là một trận công kích càng thêm mạnh mẽ của anh.

Không chỉ cái miệng nhỏ ở phía trên bị chặn lại, cái miệng nhỏ ở phía dưới cũng đang bị giày vò như trên.

"A!" Cuối cùng, trong cơn kɧoáı ©ảʍ gần như nghẹt thở, dưới sự kịch liệt ma sát ở phía dưới hoa hạch, cô trên dưới thất thủ, vòng eo ưỡn lên, hoa huyệt phun ra từng dòng từng dòng dâʍ ɖị©ɧ, thấm ướt cả bàn sách ở dưới thân.

Dư âm sau cơn cao trào tựa như thủy triều từng đợt từng đợt tập kích vào đại não của Điền Tâm, cô không rảnh chú ý đến Trương Thỉ.

Cho đến khi hạ thể không còn cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ như trước đó.

Gậy thịt nóng như lửa và ngón tay thon dài không giống nhau, đầu lưỡi anh ấm nóng, mềm mại, linh hoạt.

Hoa hạch bị chóp mũi chọc vào, hô hấp nặng nề của anh phả lên đó, câu dẫn hoa huyệt phun ra từng cỗ từng cỗ dâʍ ɖị©ɧ, toàn bộ đều được môi lưỡi dán sát trên cánh hoa đón nhận hết.

"Chậc chậc chậc." Đầu lưỡi anh chui sâu vào hoa huyệt moi ra càng nhiều hoa mật, anh liếʍ hút đến tiếng nước vang lên không ngừng.

"Ưʍ..." Kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt giao nhau, cô chỉ có thể duỗi tay cắn lấy ngón trỏ của mình, mới có thể ngăn cản từng tiếng rêи ɾỉ sắp thốt ra khỏi miệng, nhưng vẫn là không cầm lòng được mà ngâm nga.

Sau khi lại lần nữa dùng môi lưỡi an ủi một vòng hoa huyệt và cánh môi, anh chuyển đổi mục tiêu tiến công, đầu lưỡi anh cuộn lại cuốn lấy hoa hạch đỏ hồng sớm đã dựng thẳng.

Mạnh mẽ hút lấy.

Cô run rẩy duỗi tay tóm lấy đầu tóc của anh đang vùi ở giữa háng mình, muốn đẩy anh ra, nhưng cao trào ập đến khiến cô không kịp phòng bị, cô kêu lên một tiếng, bàn chân cuộn tròn lại, mạnh mẽ nhấn anh vào giữa háng mình, cô co rút dùng hai đùi kẹp chặt đầu anh.

Triều xuy rồi.

"Em, em, em...em tè dầm rồi?" Điền Tâm cảm thấy nhục nhã muốn độn thổ cho xong, cô cuộn tròn thân thể muốn leo xuống, nhưng tay chân mềm nhũn không dùng được sức lực.

Trương Thỉ nhịn cười, dịu dàng ôm cô xuống bàn, đặt cô lên đùi mình nhẹ giọng an ủi, "Không phải, em triều xuy đấy, phụ nữ được cắm quá sướиɠ mới như thế này, bảo bối thật giỏi!"

Tâm tình thỏa mãn, anh đặt những cái hôn vụn vặt lên mái tóc, đôi mắt, vành tai, chóp mũi, hai má của cô...

Cô cảm nhận được thứ nóng rực ở dưới thân anh vẫn khí thế bừng bừng, nghĩ đến việc phía dưới đã bị anh nhìn hết, nhưng bản thân cô vẫn chưa kỹ càng quan sát qua vật đó của anh.

Cô vặn vặn eo, khẽ giọng mở miệng nói: "Em giúp anh nhé."

Nói xong không đợi anh phản ứng, cô đã tách hai chân anh ra quỳ ở chính giữa, mạnh mẽ một phát cởi hết toàn bộ quần ngoài lẫn quần trong anh xuống.

Quần ở nhà thuộc kiểu quần có lưng thun, lôi kéo vô cùng nhẹ nhàng.

Anh hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ to gan đến như thế, gậy thịt nhảy bật ra ngoài đập lên trên mặt cô, nó gật gù đắc ý ở trước mặt cô lại phồng lớn thêm một vòng, trên đỉnh đầu chảy ra một chút dịch thể.

Cô cũng bị "tên nhóc" này dọa cho một phen, cô vỗ vỗ l*иg ngực thở phào một hơi, tiếp tục hiếu kỳ mà quan sát anh bạn lớn ở trước mắt.

Gậy của anh thập phần trắng nõn, thô dài cường tráng, không có mùi gì lạ, dưới đám lông rậm rạp màu đen ẩn giấu hai quả trứng vô cùng to, qυყ đầυ to hơn thân gậy cả một vòng, màu sắc là màu hồng, lúc này đang tiết ra từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Cô đưa ngón tay chạm vào qυყ đầυ đáng yêu một cái, qυყ đầυ nhảy bần bật gật đầu gửi lời chào với cô. Ma xui quỷ khiến làm sao, cô tiến gần lại, nhẹ nhàng liếʍ lên qυყ đầυ một cái.

"A!" Cơn tập kích đột ngột của Điền Tâm khiến Trương Thỉ xém chút nữa không nhịn được, sau khi chột dạ hít mạnh một hơi, Trương Thỉ vỗ vỗ vào đầu nhỏ của Điền Tâm, khẽ giọng nói, "Đừng quậy."

Điền Tâm hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, bảo mình đừng quậy? Vừa rồi là ai làm người ta ra nông nỗi này thế? Hiện tại ngược lại còn bảo mình đừng quậy ư?

Cô không nói hai lời đưa tay ra nắm lấy phần dưới gậy thịt, há miệng ngậm lấy qυყ đầυ to lớn ở trước mắt vào miệng.

"Ưʍ..." Không kịp phòng bị lại lần nữa bị tập kích, anh không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.

Nghe thấy tiếng rên khàn đặc trên đỉnh đầu, Điền Tâm trông như nhận được cổ vũ, cô gặm mυ"ŧ gậy thịt ở trong miệng, tựa như đang ăn một cây kẹo mυ"ŧ size lớn.

Không biết làm sao vì gậy thịt quá đỗi thô dài, cho dù hai má của Điền Tâm đã không còn chỗ chứa nữa, nhưng gậy thịt vẫn còn hơn phân nửa lộ trong không khí. Cô chỉ có thể vừa dùng đôi tay luân phiên xoa vuốt thân gậy và quả trứng, vừa dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu gậy khẽ gặm.

Tuy rằng động tác của cô non nớt, răng hàm thỉnh thoảng còn va vào thân gậy, nhưng gậy thịt được bao bọc trong khoang miệng ẩm ướt, ấm áp, khít chặt, vô cùng thoải mái.

Biết rõ sự thật Điền Tâm đang ăn gậy thịt to lớn của bản thân mình, cả người Trương Thỉ mơ hồ say đắm, anh không nhịn được đè lấy đầu của cô, dao động phần mông với biên độ nhỏ mà cắm vào, rút ra.

"A..."

Chẳng mấy chốc, anh đã không kiềm chế được dùng sức dao động vài lần, phần mông và túi tinh co rút, bắn trong khoang miệng của cô.

Cô bị lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mãnh liệt bắn ra làm cho sặc sụa, Điền Tâm hoảng loạn nhả gậy thịt trong miệng ra, nhưng thế tấn công của tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn không ngừng, qυყ đầυ khép khép mở mở, từng cỗ từng cỗ vẫn tiếp tục bắn lên trên mặt, trên ngực và trên đùi của cô, cho đến khi phun vài chục phát mới chịu dừng lại.

Cô cảm nhận được cỗ mặn chát tràn ngập trong miệng, ngửi thấy cỗ mùi vị tanh nồng ở trên mặt, lại cúi đầu nhìn vùng ngực của bản thân mình đang chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, cô đờ cả người ra, sau cùng cô bẹp bẹp miệng tủi thân mà bật khóc lên.

Trương Thỉ lập tức hoảng loạn, anh tức khắc ôm Điền Tâm lên đi vào nhà tắm, vừa rửa sạch vừa nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng anh

cũng dỗ được cô đến thút tha thút thít ngủ thϊếp đi.

Tuy rằng Điền Tâm rất tủi thân, nhưng tối đó vẫn là không thể ăn được món thịt nướng.

Buổi chiều đã lãng phí quá nhiều thời gian, vì phải hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm qua, bạn học Điền Tâm bị bạn trai của cô ấy bắt ép làm bài tập nghỉ hè cả một buổi tối.

Trương Thỉ cái tên lừa đảo này!

Điền Tâm khóc không ra nước mắt lên án anh.