Chương 1.2

Duẫn Hải Quân dựa vào góc bàn, quay mặt về phía đường lớn, cầm đĩa cắn một miếng, sau khi ba mẹ không còn, cậu vẫn luôn là người quan tâm tới anh, được cậu nuôi nấng như con ruột, cậu anh còn cố ý chọn vị cam mà anh thích, hương vị thơm ngon, kem tan chảy trong miệng, nhưng hôm nay trời quá nóng, các sản phẩm từ sữa nhanh chóng tan chảy.

Điều hòa tủ bên cạnh hoàn toàn không hoạt động, từng đợt không khí nóng ở bên ngoài giống như sóng biển ập tới, tóc anh mặc dù đã rất ngắn, nhưng bởi vì quá nóng, khiến anh không nhịn được muốn cạo trọc đi.

Tiếng ve chiều đang kêu réo rắt bỗng im bặt, tiếng radio như được khuếch đại. Vừa kết một chương trình trò chuyện, đầu bên kia bắt đầu cất cao giọng hát.

Bài hát tiếng Quảng Đông rất cũ của Trần Bách Cường và Lâm San San "Tạm biệt Puppy Love".

Một bài hát miêu tả mối tình đầu của những chàng trai và cô gái trẻ.

“Chưa từng nói lời yêu thương, chưa từng mong tình nồng là vĩnh viễn, nhưng hạnh phúc trong lòng anh lại không thể buông bỏ, cùng giọt nước mắt đứng sau canh cổng tình yêu không cầm được nước mắt. Quên mất em ai có thể nhớ ra."

Nghe xong, Duẫn Hải Quân cụp mắt xuống, giống như đang đắm chìm trong lời bài hát, chiếc dĩa có miếng bánh cam dừng lại hồi lâu vẫn chưa động tới, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh mới tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Chỉ cần nhìn thấy người gọi tới là anh đã cảm thấy đau đầu.

"Anh ơi…"

Tiếng khóc này không khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, mà còn cảm thấy phiền.

Cô gái giận dữ mắng mỏ xong, cho đến khi Duẫn Hải Quân hỏi: "Em đang ở đâu?", cô ấy mới dừng lại, tức giận nói thêm bốn từ.

"Bệnh viện, phá thai."

Nếu như có thể tin những lời này của em họ anh là thật, thì heo đã có thể leo cây, cá có thể ăn thịt mèo. Vương Hỉ Nam khi còn học năm thứ hai ở trường cấp hai là một cô gái ngoan. Kể từ khi ba mẹ ly hôn, cô ấy đã học cách hút thuốc và xăm mình, và giao du với một đám lưu manh, điều này khiến Vương Nghiệp Quân rất lo lắng.

Khi Duẫn Hải Quân xác định được vị trí chính xác, anh đeo chiếc túi vải sau lưng, chào hỏi những người hàng xóm rồi lên xe máy và phóng đi.

Địa chỉ mà Vương Hỉ Nam gửi tới là một phòng nghệ thuật tên là "Tri Hòa". Khi Duẫn Hải Quân đến, còn nhìn thấy bên cạnh cô ấy có thêm mấy cô gái, chiếc váy dài nhất mà bọn họ mặc trên người cũng chưa quá đầu gối, đủ mọi màu sắc, coi đây là mốt.

Vương Hỉ Nam thậm chí còn khoa trương hơn, chiếc váy ngắn kết hợp với một đôi tất lưới màu đen, mái tóc cắt ngắn chỉ dài đến tai, trông cô ấy như một cô gái nổi loạn. Cô ấy lao thẳng về phía Duẫn Hải Quân:

"Giúp em làm cô ta."

Duẫn Hải Quân cởi mũ bảo hiểm ra, hàng lông mày, mắt và mũi cực kỳ nổi bật, anh có một khuôn mặt lạnh như băng khiến người khác không dám tới gần.

Anh thậm chí còn chưa tháo hết mũ bảo hiểm ra, giữa hai lông mày đã hiện lên vẻ khó chịu: "Làm ai vậy, là nam hay là nữ?"

Vương Hỉ Nam nhìn chằm chằm: "Là nữ."

"..."