Chương 1.4

Phòng nghệ thuật "Tri Hòa" là một nơi rất nổi tiếng ở Kỳ Nam, mới khai trương hai năm trở lại đây, nghe nói người phụ trách đặc biệt nhờ một kiến trúc sư người Đức thiết kế, trần nhà hình vòng cung cho phép ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ mái kính thủy tinh, ở giữa có một thác nước, có những làn sóng xanh lấp lánh.

Sau khi Khâu Lý và Đường Việt tách ra, hai người đi tới phòng nghỉ của mình, một lúc nữa cô sẽ phải biểu diễn ở đây, cô vừa đặt hộp đàn violon xuống, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào và đưa cho cô một chiếc túi sang trọng.

Đó là một chiếc túi Chanel.

"Lý Lý, sinh nhật vui vẻ."

Khâu Lý lịch sự nhận món quà: "Cảm ơn cô giáo An, sinh nhật của em đã qua hai tháng rồi, còn nhận qua của cô thì thật ngại quá."

Sinh nhật của cô là vào ngày 21 tháng 5, chỉ trong nháy mắt đã từ mùa xuân đến giữa hè.

các

An Như Hòa cười nói: "Mấy tháng nay cô ở Pháp biểu diễn, không có thời gian trở về chúc mừng sinh nhật em, em là học trò mà cô tự hào nhất, đương nhiên cô cũng rất muốn tặng em chiếc túi mà em thích nhất."

Sau đó, bọn họ trò chuyện vài câu, An Như Hòa đi ra ngoài.

Khâu Lý cất món quà quý giá vào tủ đồ, sau đó lấy ra một chiếc váy nhung đen, đây là trang phục cô sẽ mặc để biểu diễn trên sân khấu, người nhà đã đặc biệt nhờ người đặt may.

Khi cô từ phòng thay đồ bước ra, dáng vẻ lập tức thay đổi, vừa rồi cô là cô tiên nhỏ nhà bên, nhưng bây giờ cô giống một một công chúa nhỏ khó gần. Chiếc dây váy cực mỏng được đính ngọc trai, để lộ bờ vai vuông vức cùng chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết động lòng người.

Khi đến cô đã trang điểm xong, cũng không tẩy trang, chỉ đánh chút má hồng và son môi, sau đó buộc lại mái tóc dài bằng một chiếc băng đô màu xanh lá mượt mà, giữa hai bên là chiếc nơ..

Thấy còn hơn một tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn, Khâu Lý cầm cây vĩ cầm đi đến phòng tập nhỏ bên cạnh, cố gắng tìm cảm giác và giải tỏa căng thẳng trước buổi biểu diễn.

Phòng luyện tập không lớn, chỉ thích hợp cho một người luyện tập. Khâu Lý đứng ở giữa, tập biểu diễn trước tấm gương lớn. Mấy chùm sáng dày đặc chiếu vào từ hai ô cửa sổ, mơn man trên chiếc váy nhung của cô, thành những đốm sáng li ti.

Kéo một lúc, cô luôn cảm thấy đường viền cổ áo bị tụt xuống, sau khi đặt đàn xuống đất, cô đi đến trước gương, chỉnh lại váy, kéo dây vai, kéo đường viền cổ áo. Mặc dù một tuần trước cô đã mặc thử, nhưng bây giờ mặc vào lại cảm thấy rộng hơn một chút, sớm biết như vậy cô nhất định sẽ ăn uống điều độ.

Cô có chút lo lắng, chỉ có thể lấy kim băng ghim lại.

Đột nhiên, ngoài cửa có động tĩnh, tiếng giày da giẫm qua, ở cửa sau thì đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt xa lạ và lạnh lùng của chàng trai chợt sáng lên, như bị con thiên nga trước mắt hấp dẫn, thị lực của anh cực kỳ tốt, rãnh sâu trên ngực chiếc váy nhung trong gương hiện rõ vào mắt anh.

Anh khoanh tay dựa vào cửa, đứng yên không nhúc nhích. Anh trông giống như mấy tên lưu manh hay huýt sáo ở trạm canh gác, hoàn toàn không phủ hợp với nơi này, một tên côn đồ vừa hoang dã lại vừa chợ búa.

Ban đầu cô muốn lập tức quay đầu lại cảnh cáo đối phương, nhưng thay vì làm như vậy, Khâu Lý lại cố tình kéo dây váy ở hai bên xuống. Rãnh ở giữa không chỉ sâu hơn mà còn lộ ra một nửa nhỏ của cặp ngực trắng nõn, được bao phủ bởi ánh sáng mỏng manh, mơ hồ, còn có chút run rẩy.

Cô không quay đầu lại mà ngước mắt lên, chợt bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ sau lưng mình ở trong gương. Trong mắt của hai người không có cảm xúc, giống như có một ngọn lửa mờ ám nào đó đang ẩn giấu trong sự lạnh nhạt.