Chương 2: Nói ít làm nhiều

Ba mươi phút sau.

Khi Duẫn Hải Quân từ phòng nghệ thuật Tri Hòa đi ra, đám chị em của Vương Hỉ Nam đều đã đi hết, chỉ còn mình cô đang hút thuốc bên chiếc motor. Cô sốt sắng hỏi: “Anh, anh nói chuyện với con đĩ đó sao rồi?”

Anh cũng không nóng vội, móc trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu. Hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nhưng không mềm mại vì những công việc thô ráp phải làm hằng ngày. Mượn lửa từ đầu thuốc của Vương Hỉ Nam, dưới ánh nắng chói chang, anh nheo mắt chỉ đáp gọn lỏn:

“Ừ.”

Nói ít làm nhiều, Vương Hỉ Nam trong lòng bội phục.

“Anh nói chuyện thế nào?”

“Uy hϊếp cô ta hả?”

“Cô ta có khóc lóc van xin không?”

Càng hỏi càng kích động.

Duẫn Hải Quân đều không trả lời, quay người tựa lưng vào lan can. Ánh mắt anh nhìn về phía đám đông vội vã ở phía xa, sự vui vẻ dần biến mất.

-

Phòng nghệ thuật Tri Hòa.

Khâu Lý đeo đàn violin trở về phòng chờ, vừa mở cửa ra đã gặp chị make-up. Nhìn thấy Khâu Lý có vẻ bối rối, cô hỏi:

“Em đi đâu đấy? Chị kiếm em cả buổi trời.”

Khâu Lý hít một hơi, cười nhẹ nhàng nói: “Em rảnh rỗi nên chán quá, đi ra sân nhỏ phía sau dạo một chút.”

Chị make-up gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy Khâu Lý quay người cất đàn violin liền kinh ngạc nói: “Lý Lý, em chưa kéo khóa luôn kìa.”

Đường khóa kéo dài trên lưng chỉ mới kéo được một nửa.

Khâu Lý hoảng hốt, đưa tay ra sau lưng sờ sờ, ngữ điệu như vừa gặp may: “Chắc do em mới vào nhà vệ sinh chỉnh váy mà quên không để ý. Cũng may cả đoạn đường đều không gặp ai.”

Chị make-up nửa tin nửa ngờ, đi qua giúp cô kéo khóa váy lên lại nhìn thấy một vệt đỏ lựng trên tấm lưng trắng nõn của cô, liền lo lắng hỏi: “Lý Lý, lưng em bị làm sao vậy?”

Khâu Lý hơi giật mình nhưng vẫn cười: “Trong sân trồng nhiều hoa quá, chắc là bị dị ứng phấn hoa rồi ạ.”

Lí do nghe giả giả thật thật.

Chị make-up giúp cô kéo khóa xong, ngước lên lại thấy phấn mắt cô hơi nhòe, nhưng không giống như bị trôi phấn mà giống như bị thấm nước liền hỏi: “Lý Lý, em khóc sao?”

“…”

Khâu Lý lắc đầu: “Em không sao.”

Chị make-up ngưng tò mò, hỏi nữa cũng không hay, nhưng đã chắn chắn rằng Khâu Lý có chuyện gì đó, bởi vì dấu vết trên lưng cô không giống dị ứng chút nào, rõ ràng là dấu răng.

Trước khi bắt đầu trang điểm, Khâu Lý ra vẻ tự nhiên mà hỏi chị make-up: “Đúng rồi, Tiểu Mẫn, chị có mang miếng dán ngực không?”

Chị make-up đứng bên cạnh vừa chỉnh dây cột tóc cho cô vừa nói: “Có chứ, sao vậy? Em không mặc hả?”. Cô nhìn xuống, hóa ra lại thả rông thật. “Em không dán ngực à?”

“Không phải,” Khâu Lý chậm chạp nói: “Em có mặc, nhưng lúc nãy chỉnh váy mới thấy dán chưa khớp mới gỡ ra dán lại mà ai ngờ nó không dinh được nữa.”

Chị make-up “À” lên một tiếng, ngoài mặt thì tin lời cô nhưng vừa đi tìm miếng dán ngực vừa cho trí tưởng tượng bay xa một chút ở trong đầu.