Chương 6: Sơ hở

Cũng may ba không miệt mài nghiên cứu lời nói úp mở của cô, chỉ nói ra lời ý sâu xa: “Uyển Ninh, ăn trúng cái hố một lần nhớ tăng thêm chút kiến thức!” Dứt lời, vỗ vỗ bả vai cô, để cô trở về phòng nghỉ ngơi.

Đường Uyển Ninh nhân cơ hội lén lút phất phất tay với Tiểu Đào, Tiểu Đào lòng hiểu nhưng không nói ra, cô núp ở phía sau Đường Uyển Ninh, vụиɠ ŧяộʍ đi theo cô rời đi. Tất cả động tác mờ ám của các cô đều bị ông bà lão thu hết vào mắt, Đường Uyển Ninh còn tự cho là gạt trời qua biển mà gật gù đắc ý, thật ra chẳng qua là bởi vì bọn họ hiểu được cô và tiểu Đào chủ tớ tình cảm sâu đậm, mắt mở mắt nhắm mà thôi.

Trương Lão Ngũ vẫn quỳ trên mặt đất tưởng là mình cũng có thể mượn gió bẻ măng tránh thoát một kiếp, nhưng Đường Chiêu Khanh cũng không có dự định lập tức nghỉ ngơi, sau khi mẹ con Trang Như Mai cất bước đi, ông liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén đảo qua Trương Lão Ngũ đang muốn vụиɠ ŧяộʍ đứng dậy trên mặt đất: “Tôi cho cậu đứng lên chưa?”

Trương Lão Ngũ vội vàng quỳ xuống, hô to: “Xin lão gia thứ tội, lão gia thứ tội!”

Đường Chiêu Khanh ngồi trở lại vị trí chủ tọa, một ánh mắt cũng keo kiệt cho hắn, cúi đầu ngắm nghía bẻ bẻ ngón tay trong tay, thờ ơ hỏi han: “Theo lý thuyết Uyển Ninh ra khỏi nhà họ Cố, nên lên xe về nhà, những tên trộm cướp kia có lớn mật đến đâu, cũng không có khả năng ngang nhiên náo loạn ở cổng chính nhà họ Cố, khi đó, cậu và xe của cậu ở đâu?”

Trương Lão Ngũ kính cẩn lễ phép trả lời: “Bẩm lão gia, con hẻm nhỏ kia có hơi chật hẹp, xe của chúng ta lớn quá, lúc đi vào thì dễ nhưng lui xe ra không được, nên tôi đem xe dừng ở đầu ngõ chờ tiểu thư.” Một bộ dáng hiền lành thật thà.

Đường Chiêu Khanh nhíu mày: “Ồ, tôi cho tiểu thư thêm xe là vì để cho con bé ra ngoài thuận tiện, hiện tại trái lại thành cho cậu thuận tiện?”

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không phải sợ phiền phức, là sợ cọ xát làm hỏng xe của lão gia!” Trương Lão Ngũ dập đầu đến vang rầm ầm, bày tỏ vẻ trung thành.

Ông tiếp tục hỏi: “Vừa rồi Uyển Ninh miêu tả quá trình, có để sót chi tiết gì không nói?”

Trương Lão Ngũ nào biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi đó hắn đang bận rộn đánh bài với đám hạ nhân ở cửa sau Cố trạch!

Đường Uyển Ninh và Cố Mỹ Châu tới lui gắn bó, Trương Lão Ngũ này qua lại, cũng quen mặt lăn lộn ở Cố gia, bởi vậy quen biết với không ít bè bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mỗi lần đưa Đường Uyển Ninh đi vào trong, đều chạy tới cửa sau cùng bọn họ đánh mấy ván bạc nhỏ.

Trương Lão Ngũ đánh bạc tốt, mánh khóe bài cũng tốt, chẳng qua là bận tâm trong nhà còn có em trai phải nuôi nấng, tự biết ở sòng bạc chơi không nổi, nên ở chỗ này đủ đánh bạc đến nghiện. Bình thường hắn thắng vài lượt sẽ thu tay lại, trở lại trong xe chờ tiểu thư nhà mình, chưa từng bị phát hiện.

Nhưng mà tối nay thời gian Đường Uyển Ninh ở bên trong hết sức lâu, hơn nữa không biết tại sao, hắn giống như bị xui xẻo, thua mất cả nắm tiền, đi ra ngoài nhìn trước xe mấy lần cũng không trông thấy bóng dáng Đường Uyển Ninh, hắn liền lơi lỏng, tâm lý con bạc chiếm ưu thế, càng thua càng không bỏ được bài, đem chuyện lái xe ném lên chín tầng mây.

Sau đó Trương Lão Ngũ nghe được một tiếng súng vang lên, hoảng sợ, lúc này mới biết rõ không ổn, vội vàng quăng bài xuống, xông tới chỗ đỗ xe, mới nhìn thấy tiểu thư thất hồn lạc phách với Tiểu Đào bị đánh ngất xỉu, bên cạnh còn có một tên đàn ông ngã xuống giữa vũng máu. Hắn biết mọi người xung quanh cũng nghe thấy tiếng súng, rất nhanh có thể tìm tới, không dám ở lại lâu, sợ gây ra trở ngại, nên mang theo hai người lên xe, trở về nhà họ Đường.

Lúc trước tiểu thư cũng không nói rõ chuyện mình tự tiện rời khỏi chức vụ, tự thân Trương Lão Ngũ thế nào cũng sẽ càng không nói, huống chi nhà họ Đường tuyệt đối không cho phép có tôi tớ dính vào ba cái thứ như cờ bạc vàng. Hắn chưa từng đi qua sòng bạc, xuất thân coi như sạch sẽ, lúc này mới được Đường lão gia lựa chọn trúng, đào tạo ra làm tài xế, hắn tuyệt đối không thể để cho lão gia biết mình lén lút đánh bài đánh bạc cùng với tôi tớ nhà họ Cố.

Trương Lão Ngũ chỉ giả vờ giả vịt nói qua loa: “Tiểu thư nói đều đúng, không hề bỏ sót.”

Đường Chiêu Khanh đem tất cả tâm tư nhỏ bé của hắn đẻ ở trong mắt. Sự nhẫn nại của ông đã chẳng thừa bao nhiêu, mệt mỏi nhìn người trên mặt đất: “Cậu lại không có ở đó, làm sao cậu biết có thiếu sót hay không?

Trương Lão Ngũ bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, hoảng hốt lo sợ nói: “Lão gia oan uổng, lão gia oan uổng!”

Đường Chiêu Khanh cuối cùng mất kiên nhẫn: “Oan uổng? Vậy là cậu ở đó? Nhưng hai người bọn họ đều là bộ dáng thảm hại, vậy mà cậu lại quần áo chỉnh tề, chẳng lẽ cậu và đám đạo tặc kia là một bọn?

Trương Lão Ngũ vội vàng hô to cầu xin tha thứ, nói bản thân chỉ là đi lung tung quá giới hạn, mới không kịp thời xuất hiện, xin lão gia cho một cơ hội, hắn sẽ đem hết thảy chuyện biết sau đó đều nói ra.

Đúng lúc này, người gác cửa đến thông báo: “Lão gia, bên sở cảnh sát có người tới.”

Đường Chiêu Khanh nháy mắt với hạ nhân bên cạnh, bọn họ ngầm hiểu, lúc này cũng không phải thời cơ xử lý Trương Lão Ngũ, vì thế bịt lại miệng hắn, lặng yên không một tiếng động kéo người đi xuống.