Chương 42

Mạc Dịch khựng lại bước chân khẽ đến mức không thể nhận ra, nhịn cảm xúc muốn đưa tay lên xoa lỗ tai bị đau của mình, sau đó sải chân dài hơn, bước nhanh đi vào.

Tới đại sảnh, anh liền thấy trên xà nhà gần cửa lớn thình lình treo một thi thể.

Đó là một người đàn ông, cả người cứng đờ treo giữa không trung, khuôn mặt xanh đen sưng phù sung huyết, chết không nhắm mắt nhìn thẳng về hướng Mạc Dịch, đôi tròng mắt đυ.c ngầu lòi ra, khuôn mặt vặn vẹo vì hoảng sợ, tựa như trước khi chết gặp một thứ gì đó rất kinh hoàng.

Sắc mặt mọi người xung quanh trắng bệch, một cô gái trong đó nhũn cả hai chân ngồi bệt ra đất, há miệng run rẩy không dám ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, rất rõ ràng, cô ấy chính là người vừa rồi phát ra tiếng hét.

Lúc này, Triệu Nghị Thành đi ra từ sau lưng đám người, cao giọng trấn an: "Mọi người đừng sợ, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta phải tìm ra nguyên nhân tại sao người đàn ông này lại chết, chỉ vậy mới có thể tránh trở thành vật hy sinh tiếp theo!"

Một người chơi nữ có kinh nghiệm khác cũng đứng dậy, ủng hộ quan điểm của anh ta:

"Đúng vậy, không sai, trò chơi này chắc chắn sẽ không gϊếŧ người ngẫu nhiên, chắc chắn là anh ta đã làm gì đó nên mới trở thành như vậy, sau này cố gắng hết sức để giảm mức độ thương vong nhỏ nhất có thể."

Tuy ánh mắt của mọi người còn sự do dự và hoảng sợ, nhưng tâm trạng vẫn bình tĩnh hơn so với trước một chút.

Trong không gian tràn ngập không khí lạnh lẽo âm trầm và ẩm thấp, hoà lẫn với cảm giác sợ hãi nhè nhẹ.

Tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng áp lực, dù sao thì trò chơi vừa mới bắt đầu chưa đến một giờ mà một trong số mười người chơi đã chết, nhưng mọi người đều vẫn không có chút manh mối nào về cách trốn thoát.

Mạc Dịch nhíu mày, trầm ngâm áp tới quan sát thi thể trước mắt một cách tỉ mỉ.

Hiển nhiên là người đàn ông này vừa chết cách đây không lâu, thi thể vẫn còn nhiệt độ, điều này khiến cho gương mặt mất đi sức sống của anh ta cực kỳ không cân xứng, đôi mắt đυ.c ngầu mất đi ánh sáng giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm lên không trung, ngũ quan vặn vẹo làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái.

Mặc dù anh ta bị treo trên xà nhà, nhưng gương mặt cũng không vì khó thở mà biến thành màu xanh đen, đầu lưỡi cũng không duỗi thẳng ra khỏi miệng vì cổ bị siết chặt.

Chân mày Mạc Dịch ngày càng nhíu chặt, những thắc mắc dưới đáy lòng gần như là đã được giải đáp, suy nghĩ trong lòng anh xẹt qua nhanh như chớp, một giây sau, anh liền vươn tay lấy cái ghế rồi giẫm lên.

Ngón tay linh hoạt vòng qua bả vai của thi thể rồi sờ vào phía sau cổ anh ta.

Những người đứng bên cạnh nhìn thấy từng hành động của anh thì đều bị sự to gan của Mạc Dịch làm cho sững sờ, không nhịn được mà đồng thời hít ngược một hơi, trợn mắt há mồm dừng chân lại nhìn anh.

Gương mặt Mạc Dịch nghiêm trọng, ngón tay nắn bóp, thi thể kia còn hơi ấm nên làn da vẫn mềm mại đàn hồi, cho nên có thể sờ thấy rõ ràng hình dạng và đường khớp kỳ quái của phần xương cổ dưới da.

Quả nhiên, cổ thi thể bị gãy, hơn nữa còn là bị bẻ gãy một cách vô cùng gọn gàng và linh hoạt.

Mạc Dịch nhảy xuống ghế, vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân.

Anh lơ đãng ngẩng đầu nhìn thi thể đang lắc lư giữa không trung kia, trâm ngâm suy nghĩ.

Trường hợp cổ bị gãy như thế này rất ít khi xuất hiện trên cơ thể của người thắt cổ, ngược lại càng giống với bị... chịu hình treo cổ hơn.

Phạm nhân trên giá treo bị kéo xuống một cách đột ngột, phần xương cổ chịu sức kéo của trọng lực sẽ bị gãy.

Giá treo cổ?

Mạc Dịch hơi giật mình, vô thức sờ vào tờ giấy đặt trong túi tiền của mình.

Anh do dự vài giây, sau đó đưa tay mở tờ giấy kia ra, giơ lên trước mắt.

Không hiểu sao giá treo cổ xiêu xiêu vẹo vẹo cùng với thi thể rũ xuống trước mặt lại trùng khớp một cách khó hiểu...

Ngay lúc này, một sự việc quỷ dị đã xảy ra.

Dưới giá treo cổ trống rỗng do bút sáp màu vẽ lên lại thình lình xuất hiện một con người nhỏ, trên tờ giấy hiện lên mấy nét bút non nớt.

Đỏ rực chói mắt giống như vết máu tươi:

MY TURN.

[Đến lượt tôi]