Chương 2

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Người đàn ông xoay người đến bên cạnh giường bệnh, nhìn người trên giường, đột nhiên quay đầu hỏi: “Anh nói anh là đạo diễn, sáng ngày 9, Cơ Thập Nhất có ở trong đoàn làm phim hay không?”

Bỗng dưng bị hỏi, Vương Hạo hơi mơ hồ.

Thấy người trẻ tuổi trợn mắt nhìn mình, vội vàng hồi tưởng lại, đáo: “Hôm nay đoàn mới khai máy, ngày 9 không có diễn viên tới, cô ấy cũng không có tới.”

Có thể là giọng của hắn quá lớn, người trên giường bị đánh thức, cố gắng chớp mắt, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng đã tỉnh dậy.

Có mấy người đang đứng trước giường, cô chỉ biết được một người, đạo diễn Vương. Nhớ tới bây giờ nàng trở thành cô gái trong giấc mơ, từ khán giả thành vai chính, cho dù hiểu được nhưng vẫn chưa quen lắm.

Mười tám năm qua, nàng đều cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn của giấc mơ này, bây giờ dường như hết thảy đều đã có đáp án.

Cũng không biết những người này có phát hiện không, chỉ có thể nắm một nguyên tắc nói ít sai ít, mím chặt môi.

Thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng đi tới giường bệnh: “Đội trưởng, cô gái gầy yếu như vậy sao là hung thủ được?”

Người đàn ông nhẹ nhàng liếc một cái, thanh niên kia rụt đầu im bặt.

Hắn biết là bất kỳ người nào đều có thể là hung thủ, chỉ là trong nháy mắt Cơ Thập Nhất mở mắt, hắn bị vẻ đẹp kia làm cho chấn động rồi.

“Chào cô, tôi là cảnh sát khu Uyển Tân”. Người đàn ông đưa ra thẻ cảnh sát giơ ra trước mặt cô, trên đó là hình của anh ta, phía trên còn có tên, Liên Diệc.

Người trẻ tuổi cũng vội lấy thẻ ra, anh ta tên Phạm Dương.

Liên Diệc kéo ghế ngồi bên giường bệnh: “Chúng tôi đến đây là vì vụ án Vương Mỹ Như, bạn cùng phòng với cô đã bị sát hại.”

Vương Mỹ Như bị gϊếŧ?

Cơ Thập Nhất hơi hoảng hốt, cô học ở Học viện điện ảnh Đế đô, Vương Mỹ Như là bạn cùng phòng của cô, tính cách kiêu ngạo, dung mạo xuất sắc, ở trường khá nổi tiếng, hôm trước vẫn còn nói chuyện điện thoại với cô.

Thấy cô không nói lời nào, Liên Diệc nói tiếp: “Nạn nhân Vương Mỹ Như bị gϊếŧ vào rạng sáng khoảng 5 giờ ngày 9. Chúng tôi điều tra được cuộc gọi cuối cùng của nạn nhân là điện thoại cho cô. Hai người nói chuyện trong 28 phút, cho nên cô là đối tượng bị tình nghi.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút áp bức.

Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày: “Tôi không phải là hung thủ.”

Mỗi lần cô nằm mơ cũng sẽ tiếp tục khoảnh khắc mà đêm trước cô tỉnh lại, nhưng lần này có chút khác thường, cô nhìn thời gian trong phòng bệnh, bây giờ đã qua một ngày sau, nói cách khác, cô bị trống một đoạn ký ức.

Kí ức của ngày hôm qua cô hoàn toàn không có, nhưng cô biết tính cách của cô gái này, sẽ không gϊếŧ người.



Liên Diệc nhướng mày, nói: “Cô có phải hung thủ hay không thì chúng tôi sẽ điều tra, bây giờ chúng tôi muốn biết hai người lúc đó đã nói chuyện gì. Khi đó Vương Mỹ Như có biểu hiện gì kỳ lạ hay không?”

“Vương Mỹ Như tìm tôi là vì muốn tôi giải mộng cho cô ấy.”

Liên Diệc kinh ngạc: “Thật ngại quá tôi nghe không rõ, cô vừa nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa không?”

Cơ Thập Nhất mặt không cảm xúc, nói: “Giải mộng.”

Người đàn ông xoay người đến bên cạnh giường bệnh, nhìn người trên giường, đột nhiên quay đầu hỏi: “Anh nói anh là đạo diễn, sáng ngày 9, Cơ Thập Nhất có ở trong đoàn làm phim hay không?”

Bỗng dưng bị hỏi, Vương Hạo hơi mơ hồ.

Thấy người trẻ tuổi trợn mắt nhìn mình, vội vàng hồi tưởng lại, đáo: “Hôm nay đoàn mới khai máy, ngày 9 không có diễn viên tới, cô ấy cũng không có tới.”

Có thể là giọng của hắn quá lớn, người trên giường bị đánh thức, cố gắng chớp mắt, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng đã tỉnh dậy.

Có mấy người đang đứng trước giường, cô chỉ biết được một người, đạo diễn Vương. Nhớ tới bây giờ nàng trở thành cô gái trong giấc mơ, từ khán giả thành vai chính, cho dù hiểu được nhưng vẫn chưa quen lắm.

Mười tám năm qua, nàng đều cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn của giấc mơ này, bây giờ dường như hết thảy đều đã có đáp án.

Cũng không biết những người này có phát hiện không, chỉ có thể nắm một nguyên tắc nói ít sai ít, mím chặt môi.

Thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng đi tới giường bệnh: “Đội trưởng, cô gái gầy yếu như vậy sao là hung thủ được?”

Người đàn ông nhẹ nhàng liếc một cái, thanh niên kia rụt đầu im bặt.

Hắn biết là bất kỳ người nào đều có thể là hung thủ, chỉ là trong nháy mắt Cơ Thập Nhất mở mắt, hắn bị vẻ đẹp kia làm cho chấn động rồi.

“Chào cô, tôi là cảnh sát khu Uyển Tân”. Người đàn ông đưa ra thẻ cảnh sát giơ ra trước mặt cô, trên đó là hình của anh ta, phía trên còn có tên, Liên Diệc.

Người trẻ tuổi cũng vội lấy thẻ ra, anh ta tên Phạm Dương.

Liên Diệc kéo ghế ngồi bên giường bệnh: “Chúng tôi đến đây là vì vụ án Vương Mỹ Như, bạn cùng phòng với cô đã bị sát hại.”

Vương Mỹ Như bị gϊếŧ?

Cơ Thập Nhất hơi hoảng hốt, cô học ở Học viện điện ảnh Đế đô, Vương Mỹ Như là bạn cùng phòng của cô, tính cách kiêu ngạo, dung mạo xuất sắc, ở trường khá nổi tiếng, hôm trước vẫn còn nói chuyện điện thoại với cô.

Thấy cô không nói lời nào, Liên Diệc nói tiếp: “Nạn nhân Vương Mỹ Như bị gϊếŧ vào rạng sáng khoảng 5 giờ ngày 9. Chúng tôi điều tra được cuộc gọi cuối cùng của nạn nhân là điện thoại cho cô. Hai người nói chuyện trong 28 phút, cho nên cô là đối tượng bị tình nghi.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút áp bức.

Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày: “Tôi không phải là hung thủ.”

Mỗi lần cô nằm mơ cũng sẽ tiếp tục khoảnh khắc mà đêm trước cô tỉnh lại, nhưng lần này có chút khác thường, cô nhìn thời gian trong phòng bệnh, bây giờ đã qua một ngày sau, nói cách khác, cô bị trống một đoạn ký ức.



Kí ức của ngày hôm qua cô hoàn toàn không có, nhưng cô biết tính cách của cô gái này, sẽ không gϊếŧ người.

Liên Diệc nhướng mày, nói: “Cô có phải hung thủ hay không thì chúng tôi sẽ điều tra, bây giờ chúng tôi muốn biết hai người lúc đó đã nói chuyện gì. Khi đó Vương Mỹ Như có biểu hiện gì kỳ lạ hay không?”

“Vương Mỹ Như tìm tôi là vì muốn tôi giải mộng cho cô ấy.”

Liên Diệc kinh ngạc: “Thật ngại quá tôi nghe không rõ, cô vừa nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa không?”

Cơ Thập Nhất mặt không cảm xúc, nói: “Giải mộng.” Hai chữ giải mộng vừa thốt ra, không chỉ Vương Hạo đang đứng bên cạnh quan sát ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Liên Diệc dày dặn kinh nghiệm cũng không kịp phản ứng.

Cơ Thập Nhất biết nơi này không có nghề nghiệp giải mộng sư, có cũng là bác sĩ tâm lý, thôi miên mà thôi.

Có một số quyển sách liên quan tới việc giải mã những giấc mơ, mặc dù trước đây ở trong mộng cô không thể kiểm soát được hành động của cô gái kia, nhưng cô đã từng nhìn thấy.

Cô gái trong mộng vì đọc một cuốn tiểu thuyết mà sinh ra hứng thú với việc giải mộng. Say mê như điếu đổ, còn mua không ít sách. Vương Mỹ Như biết chuyện này còn mỉa mai một trận.

Vốn dĩ quan hệ của hai người cũng bình thường, Vương Mỹ Như cũng khinh thường kết giao với cô nhi như cô. Sau này cô không ở ký túc xá nữa, thuê một căn phòng trọ ở gần trường, hai người gần như cắt đứt quan hệ. Thẳng đến mùng 9 mới liên hệ một lần.

Chỉ là giải mộng sư ở đại lục cần phải có linh lực, dùng linh lực phân tích giấc mơ sẽ càng thêm chuẩn xác.

Đồng thời dùng linh lực không chỉ để giữ cho bản thân tỉnh táo trong mộng, còn có thể đi vào mộng, tức là đi vào giấc mộng của người khác.

Liên Diệc lặp lại: “Giải mộng? Giả mã giấc mơ?”

Cơ Thập Nhất gật đầu.

Phạm Dương nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của người nằm trên giường bệnh, cảm thấy kỳ quái.

Thời buổi này có chuyện giải mộng hả? Chẳng lẽ cô ấy là một thần côn? Nhưng xinh đẹp như vậy mà đi làm thần côn cũng không thể tưởng tượng nổi? Dù sao thì làm võng hồng trên mạng còn có tiền đồ hơn thần côn nhỉ.

Nói về cái này, tiểu thuyết liên quan đến giải mộng hắn cũng đã đọc không ít.

Nhưng để hắn đi giải mộng thì cũng chỉ là nói bậy nói mò, huống chi một cô gái bình thường đang bị tình nghi như cô gái này.

“Cô có thể nói rõ chi tiết tình huống lúc đó một chút không?”

Cơ Thập Nhất: “Trước khi dọn ra bên ngoài ở tôi đã yêu thích tìm hiểu giải mã giấc mơ. Tôi từng xem “Chu Công giải mộng”, Vương Mỹ Như từng nhìn thấy. Rạng sáng ngày 9, cô ấy gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói cô ấy gặp ác mộng, vô cùng đáng sợ, cô ấy gọi điện thoại nói chuyện với tôi rất lâu, nhờ tôi giải mộng cho cô ấy.”

Nhưng ngược lại với cô, cô gái Cơ Thập Nhất ở hiện đại này đối với chuyện giải mộng cơ bản là gà mờ, còn cô cũng chỉ có thể xem chứ không cách nào nhúng tay vào giúp được.

Sau khi nghe Vương Mỹ Như kể ác mộng, cô gái này tùy tiện dựa vào mấy điều tương ứng trong sách, bảo Vương Mỹ Như không cần lo lắng.

Vương Mỹ Như có bệnh nên đi vái tứ phương, nghe xong giải thích thì trực tiếp cúp điện thoại cái rụp, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.