Chương 22: Nói dối

Sáng nay, khi tỉnh lại, Chúc Ninh Ninh phát hiện mình đang nằm ngủ trong l*иg ngực Liễu Đường. Thân thể hai người chồng lên như chơi trò ghép hình, chỗ lồi chỗ lõm phù hợp với nhau.

Một buổi tối không uống nước, vậy mà đầu lưỡi Liễu Đường lại nếm được vị ngọt ngào.

Cô có chút kinh ngạc duỗi duỗi đầu lưỡi, lại bị đối phương đột nhiên ngậm lấy, dùng sức bú ʍúŧ. Kɧoáı ©ảʍ lẻn xuống thân dưới, tiểu huyệt vốn mẫn cảm rất nhanh phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

“Có phải cô muốn em bị muộn học không?”

Liễu Đường nhỏ giọng hỏi, giọng nói ấm ách vô cùng.

Ngón tay cậu thăm dò xuống dưới, tìm được cửa động ướt nóng, chậm rãi cắm vào trong. Mãi tới khi tiểu huyệt ăn hết hai ngón tay, cậu lại thêm một ngón nữa đè lại vách tường, trêu chọc trên dưới.

Cơ thể Chúc Ninh Ninh không nghe khống chế run rẩy, ô ô ư ư khóc lên, rất nhanh đã lêи đỉиɦ. Liễu Đường trượt người xuống, mυ"ŧ hết dâʍ ɖị©ɧ của cô ăn vào miệng, chọc cho cô lại rêи ɾỉ thêm nữa.

“Ngọt quá.”

Cậu ngồi dậy, vươn hai ngón tay dính đầy nước da^ʍ ra trước mặt cô, đầu lưỡi quét lên, liếʍ sạch sẽ. Chúc Ninh Ninh không dám nhìn cậu, gương mặt đỏ như tôm luộc. Liếʍ láp tiểu huyệt chán chê rồi Liễu Đường mới đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra ngoài. Lần thứ hai trở lại, cậu đã thay sang đồng phục chỉnh tề, cũng mang theo mấy hộp thủy tinh giữ nhiệt, bên trong còn có đồ ăn nóng hầm hập.

Cậu để đồ ăn lên bàn tròn nhỏ, ngồi xuống mép giường, nâng mặt Chúc Ninh Ninh lên.

“Hôm nay có lẽ em sẽ về khuya một chút.” Câu hôn hôn mặt cô: “Đồ ăn em đã chuẩn bị cả rồi, lúc nào muốn ăn thì dùng lò vi ba hâm nóng lại.”

“Cậu muốn đi đâu đó?”

Chúc Ninh Ninh buột miệng thốt ra một câu, chợt ý thức được đây là một câu vô nghĩa.

Khi còn nhỏ, cô thường hỏi ba mẹ mình như thế, sau này trưởng thành cũng thường xuyên hỏi bạn trai. Bọn họ luôn không trả lời, có lẽ cảm thấy họ không có nghĩa vụ phải trả lời.

Ba mẹ lo chuyện tái hôn của mình, bạn trai lo chuyện vụиɠ ŧяộʍ bắt cá hai tay, những việc này cô không quản được. Bọn họ cũng cho rằng cô quản không được. Bởi thế luôn tiền trảm hậu tấu, cũng không nói trước cho cô biết trước. Cho dù có nói thì cũng không nói thật.

Liễu Đường nhìn vô.

Lông mi của cậu thật dài, đen nhánh một mảng, bao quanh đôi mắt xinh đẹp. Hai cánh môi có màu cam cá hồi nhạt, đầy đặn lại mọng nước.

Xương khớp ngón tay của cậu cũng rõ rành, ngón tay vừa dài vừa trắng, mát mát, lạnh lạnh dừng trên mặt cô. Cậu vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô, dịu dàng niết niết vành tai.

“Hôm nay là buổi học thêm cuối cùng trong kỳ nghỉ hè, muốn mở một cuộc động viên, cho nên giữa trưa mọi người tổ chức ăn cơm cùng nhau.”

Cậu dừng một chút, lại nói: “Buổi tối, ba em bảo em tới công ty của ông một chuyến.”

“Ba cậu?” Chúc Ninh Ninh có chút kinh ngạc.

Liễu Đường cười cười: “Thỉnh thoảng ông ấy sẽ quay về xem một chút, xác nhận xem em còn sống hay không?”

Trong nháy mắt, Chúc Ninh Ninh có rất nhiều điều muốn hỏi, lời nói đến miệng rồi lại chẳng cất thành lời.

Mấy ngày nay bọn họ thoát ly hiện thực, Liễu Đường vẫn luôn biểu hiện ra mình là một tên cố chấp muốn khống chế mọi chuyện. Bây giờ nhắc tới ba mình, cuối cùng cậu cũng quay về cuộc sống thức, lại biến thành học sinh cao trung lạnh nhạt cự người ngàn dặm trước kia.

Tóc đen mềm mại rũ trước trán, cậu giống như một con mèo, ngoan ngoãn ngồi đó, chờ chủ nhân về vuốt ve. Chúc Ninh Ninh do dự thật lâu, cuối cùng cũng không nói ra lời an ủi nào, chỉ có thể ừ một tiếng.

Cậu là tên bắt người phạm pháp. Cô tự nói cho mình, siết chặt sợi xích lạnh như băng.

Không thể đồng tình, không thể thông cảm, không thể bị rơi vào.

-

Sáng sớm bắt đầu ngày làm việc, người trong cửa hàng ít hơn nhiều so với tưởng tượng, cửa hàng thường phải hay xếp hàng chờ giờ có thể tới chọn đồ mình thích luôn. Ngụy Phong xách theo gói quà được gói cẩn thận, có hơi xấu hổ.

Anh ta tới quá sớm, còn lâu mới tới giờ cơm. Tuy rằng anh ta muốn nhanh chóng gặp Chúc Ninh Ninh một chút nhưng cũng không muốn thể hiện ra mình quá mức bức thiết.

Trong quá trình hai bọn họ yêu đương, anh ta luôn là người được yêu nhiều hơn. Quen như thế rồi, giờ cũng không thể ngoại lệ. Cầm di động, anh ta tự hỏi một lát, gửi cho Chúc Ninh Ninh một cái tin ra vẻ.

“Em tới trước thì gửi cho anh số bàn.”

Tin nhắn vừa mới được gửi đi thành công, cách đó không xa truyền lên tiếng leng keng, làm anh ta sợ hãi vội nhìn vòng quanh một hồi. Nhưng trong cửa nhàng, ngoài anh ta đang cầm di động trên tay thì cũng chỉ có một cậu trai trẻ đang chơi di động, không thấy bóng dáng Chúc Ninh Ninh đâu.

“Khéo như vậy sao….”

Anh ta nghi thần nghi quỷ lẩm bẩm, gãi gãi đầu, lại gửi thêm một tin.

“Leng keng.” Âm thanh kia lại vang lên.

Trái tim nặng nề thịch một cái. Đột nhiên anh ta nâng đầu, nhìn chàng trai đang nghịch di động kia.

Đúng lúc người đó cũng đang nhìn anh ta, trên gương mặt tinh xảo cười như không cười.

Ngón tay thon dài của cậu di chuyển trên một di động màu hồng nhạt, lại nghiêng đầu nhìn anh ta. Ngụy Phong ngây ngẩn cúi đầu thì thấy khung chat của Chúc Ninh Ninh thình lình nhảy ra một tin nhắn mới.

“Tôi đã tới rồi.”