Chương 35: Gần đây (4)

Hạ Tang dùng đũa chọc cơm trong bát, không đáp lại lời mẹ.

Hạ Thư An nói: "Bà đừng tạo áp lực lớn cho con bé như thế, cố gắng hơn là được rồi. Bà làm như vậy sẽ chèn ép bản tính của nó, không thấy bây giờ có rất nhiều đứa trẻ bị trầm cảm sao? Tôi không muốn Tiểu Tang sống không vui vẻ."

"Ôi trời, lúc tôi dạy con thì ông ở bên ngoài phong lưu tiêu sái. Bây giờ vừa trở về đã dạy tôi cách chăm con rồi sao? Ông chỉ muốn diễn vai tốt đẹp, còn tôi phải trở thành nữ ma đầu ngày ngày chèn ép con cái."

"Bà nói chuyện có lý một chút được không, khó khăn lắm tôi mới về nhà một lần, có phải bây giờ đến mở miệng nói chuyện cũng không được phép nữa không?"

"Khó khăn lắm ông mới về nhà một lần, con cái cũng không chịu lo, vừa bước chân vào nhà đã quăng hết tất cả công sức của tôi vào thùng rác, ông đã từng lo lắng cho con bé chưa? Đã từng thật lòng quan tâm đến nó chưa?"

"Không nói lý lẽ!"

......

"Ba mẹ, con ăn xong rồi." Hạ Tang buông đũa xuống, quay lại ghế sofa ngoài phòng khách nhặt cặp sách lên: "Con về phòng làm bài tập đây ạ."

Cô nói xong liền nhấc chân đi vào phòng, đem hết thảy oán giận, ghét bỏ, trách móc... nhốt ở bên ngoài.

Cô đi đến bàn học, rút khăn giấy ra khỏi hộp gỗ rồi bắt đầu xé vụn từng tờ một, đây là cách duy nhất giúp cô giải tỏa căng thẳng.

Rất nhanh, trên bàn đã chất đầy một đống khăn giấy bị xé vụn, Hạ Tang vứt chỗ giấy này vào thùng rác sau đó ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng màu trắng ngà treo trên bầu trời đêm. Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng ba mẹ trở về phòng ngủ đóng cửa lại, hình như họ không muốn làm phiền cô làm bài tập nên mới về phòng cãi nhau.

Mặc dù vậy nhưng tiếng cãi nhau vẫn rất rõ ràng...

"Con bé đạt được thành tích như hiện nay là nhờ tôi ngày đêm đốc thúc! Ngày nào tôi cũng phải quản lý đám học sinh hư đốn ở trường đã đủ mệt rồi, bây giờ về nhà còn phải lo lắng cho nó nữa. Còn cái người làm cha như ông lại thoải mái bay nhảy hết nơi này đến nơi khác."

"Chẳng lẽ tôi không muốn lo lắng, không muốn dạy dỗ con sao? Lần nào lúc tôi dạy dỗ con bé cũng bị bà cắt ngang. Đàm Cẩn, bà chẳng khác nào một tên bạo chúa cố chấp, không quan tâm dạy dỗ tử tế nhưng lại nhất quyết đòi nắm giữ tất cả quyền lực trong tay."

"Tôi sai ở đâu? Tôi bồi dưỡng con bé trở nên tài năng xuất chúng, tránh xa tầng lớp thấp hèn trong xã hội, cho nó tiếp xúc với những người ưu tú hơn, sống một cuộc sống sung sướиɠ hơn, như thế là sai sao?"

"Thế bà đã từng nghĩ xem liệu con bé có thực sự vui vẻ không chưa?"

"Muốn thoải mái vui vẻ thì cả đời này chỉ có thể sống một cách tầm thường!"

Tất cả chủ đề của mọi cuộc cãi vã đều xoay quanh cô, điều này làm cho Hạ Tang cảm thấy áp lực chèn ép đến nghẹt thở, cũng giống như cuộc hôn nhân đầy bất hạnh của ba mẹ, tất cả đều do cô tạo thành.

Cô là kẻ đầu sỏ gây ra những điều đó.

Hạ Tang đeo tai nghe ngăn chặn tiếng ồn từ bên ngoài truyền đến, mở điện thoại ấn vào album nhạc rock sôi động, vừa nghe nhạc, vừa mở sách bài tập toán ra.

Nhưng chưa viết được mấy chữ thì nước mắt lại bắt đầu trào ra, rơi xuống trang giấy trước mặt, một giọt, hai giọt...

Cô dùng tay áo lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại ra lướt WeChat, cố gắng làm gì đó để di dời sự chú ý của mình.

Lúc này cô mới nhận ra hình như Chu Cầm đã đổi ảnh đại diện mới.

Lúc trước ảnh đại diện của anh chỉ có một màu đen kịt, tựa như lớp sương mù dày đặc không tan ra được trong đêm tối.

Nhưng bây giờ ảnh đại diện của anh lại biến thành ảnh chụp một chú chó, xung quanh tràn ngập ánh nắng.

Hạ Tang bị tấm ảnh này thu hút, thế là cô nhấp vào ảnh đại diện của anh rồi phóng to ra xem.

Quả đúng là một chú chó, nhưng không phải là ảnh trên mạng mà là hình một chú chó ngồi trong góc tường, bộ lông hơi bẩn thỉu, miệng nhếch lên mỉm cười tươi tắn.

Nhìn chú chó này cũng khá bảnh trai, là loại chó dùng để trông nhà.

Ảnh đại diện của Hạ Tang là hình con mèo hoa lang thang trong tiểu khu, Chu Cầm bỗng nhiên đổi ảnh của mình thành chú chó ngồi trong góc tường, thoạt nhìn cũng khá giống ảnh đại diện đôi.

Hạ Tang tiện tay nhấp vào trang cá nhân của anh, bên trong không có gì hết, đương nhiên cũng không được cài đặt chế độ xem tin mới nhất trong vòng ba ngày nên anh chắc hẳn là kiểu người không thích cập nhật tin tức cá nhân lên mạng.

Cô nghe thấy tiếng cãi vã ở căn phòng cách vách có vẻ nhỏ dần, thế là nhanh tay ấn thoát khỏi trang cá nhân của Chu Cầm, nhưng không ngờ rằng điện thoại bỗng nhiên rung lên một hồi.

Trên màn hình hiển thị câu nói...

"Tôi đã chọc "Chu Cầm"."