Chương 3

Trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn. Sau sự so đo kể lể của ta, Giang Khoáng quả nhiên để ý đến ta hơn trước một chút.

Trước khi muốn ta làm việc gì đó cho hắn, hắn luôn cho ta nếm chút ngon ngọt.

Ví dụ như, hắn biết ta thích đồ thủ công, cho nên đã đích thân học để tặng cho ta.

Sau đó, hắn muốn ta thay hắn diệt trừ tả thừa tướng vẫn luôn phản đối hắn trên triều.

Ví dụ như, vào ngày sinh nhật của ta, hắn dẫn ta lên núi thả đèn Khổng Minh, lại chậm rãi thâm tình mà nói với ta: “Ta nguyện Tử Tô tuổi tuổi mạnh khoẻ.”

Sau đó, hắn muốn cái đầu trên cổ hữu tướng quân làm phần thưởng.

Ví dụ như, hắn vẫn luôn mắng ta đi quá giới hạn, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc với Liễu Lạc Doanh ngay trước mặt ta.

Sau đó, hắn muốn ta trở thành người phụ nữ của Ninh Vương, làm nội gián cho hắn.

……

Quả nhiên, Ninh Vương trông thuận mắt hơn Giang Khoáng nhiều. Ngọc chất kim tướng, đẹp tựa Phan An, vẻ ngoài vừa lúc trùng khớp với hình mẫu lý tưởng trong lòng ta.

Công lược Ninh Vương Giang Kỳ thoải mái hơn công lược tên cặn bã Giang Khoáng nhiều!

Ta đi ta đi!

Nhiệm vụ công lược cũng chỉ yêu cầu ta có được trái tim Giang Khoáng, lại không yêu cầu ta phải vì hắn thủ tâm như ngọc.

Một công đôi việc, thật là đẹp cả đôi đường!

Có lẽ, Giang Khoáng còn cảm thấy ghen tị vì chuyện này, vì vậy mà càng yêu ta hơn ——

Để công việc thuận tiện hơn, Giang Khoáng mua cho ta rất nhiều tấm mặt nạ da người, mỗi khi đổi một nhiệm vụ thì sẽ thay một khuôn mặt.

Có thể nói, bên cạnh Giang Khoáng có đến cả nghìn người.

Mà nghìn người này, đều là ta.

Nhưng để tiếp cận Giang Kỳ, ta lựa chọn từ bỏ khuôn mặt giả, yêu hắn bằng Tử Tô chân thật nhất.

Vốn dĩ, Giang Khoáng không đồng ý. Ta kéo tay hắn qua đặt lên gò má ta xoa xoa, dịu dàng nhỏ nhẹ mà nói: “Đeo khuôn mặt giả lâu rồi, chắc vương gia cũng đã quên đi dung mạo khuynh thành của ta. Nếu không lấy dung nhan này đến gần Ninh Vương, làm sao có thể khiến hắn chung tình với ta? Hay là, vương gia luyến tiếc Tử Tô?”

Ánh mắt Giang Khoáng tối tăm không rõ ý tứ. Hắn im lặng một lúc, sau đó rút tay ta ra, dặn dò: “Nhớ cẩn thận mọi việc, chớ có sơ suất. Ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

Ta tận mắt nhìn thấy tiến độ trên đầu Giang Khoáng tăng lên, sau đó lại chậm rãi lùi về 59, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Giang Khoáng, ngươi còn có thể sống chó hơn sao?