Chương 37: Giúp đỡ của Joel

Rowan cảm nhận bàn tay to lớn của nam chính càng tiến vào sâu trong đùi non của mình, khuôn mặt đẹp trai vốn đã tái nhợt do vết thương ngày hôm qua, lúc này trắng bệch như một cái xác.

"Ai đó cứu tôi với!!!"

Cơ thể của Rowan run lên vì sợ, nước mắt vô thức bị ép ra, hai vành mắt đỏ lên như một chú thỏ con. Anh nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt vươn trên vành mi dày cong vυ"t, cả người run rẩy cắn răng chịu đựng, từng phút một trôi qua, tuy rằng đã nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt trong người anh cứ như được mở khóa, không rừng tuôn ra làm ướt đẫm cả khuôn mặt.

Rowan cắn răng chịu đựng cả buổi trời nhưng điều mà anh nghĩ không xảy ra, anh nghẹn ngào hít mũi một cái, trong đầu không khỏi khó hiểu.

Anh muốn quay đầu lại nhìn một cái nhưng tình trạng cơ thể hiện tại hoàn toàn không cho phép anh làm bất cứ điều gì, trong lúc đang bực tức vì hậu quả nghiêm trọng của thứ thuốc mà hệ thống đưa cho thì bỗng cơ thể chao đảo một phát, cả người mềm mại nằm gọn trong lòng nam chính đẹp trai không một chút tì vết.

"Cậu tỉnh rồi à?" Joel mỉm cười nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Rowan, hoàn toàn không có một chút gì gọi là lương tâm cắn rứt sau khi chọc ghẹo anh đến khóc đỏ cả mắt.

Hắn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt đọng trên má của Rowan, dịu dàng cười một cái rồi nói: "Sao cậu lại khóc thế này? Vết thương bị đau sao?"

Rowan căm tức nhìn khuôn mặt giả tạo của nam chính, biết rõ hắn không có ý tốt đẹp gì với mình nhưng với tình trạng như bây giờ, anh không thể cá chết lưới rách đi vạch mặt tên này được.

Nhỡ anh nói thẳng thừng ra, tên này thẹn quá hóa giận đem anh cưỡng ép ăn sạch luôn thì làm sao? Còn tệ hơn là hắn từ yêu thích chuyển sang chán ghét, đem anh quăng vào trong rừng sâu để lũ quái vật trong dây chia nhau ra nhai xương nuốt thịt anh luôn!

Mặc dù trong vài ngày này tiếp xúc với nhau nhiều, Rowan thấy tên nam chính này không giống với tên nam chính trong nguyên tác, nhưng anh hoàn toàn không dám tin tưởng một trăm phần trăm những chuyện xảy ra, có câu "biết mặt biết người không biết lòng", ai biết được những gì mà hắn thể hiện trong những bữa kia có phải là thật hay không, tốt nhất vẫn là phải giữ vững phòng bị.

Joel thấy mèo nhỏ trong lòng chỉ ai oán nhìn chằm chằm mình, hắn khẽ cười một tiếng, dùng khăn ướt lau mặt cho anh rồi nói: "Để tôi giúp cậu lau người rồi thay băng vải. Vết thương trên người cậu quá nặng, nếu không làm cẩn thận sẽ bị viêm, sưng mủ rồi chuyển sang hoại tử, đến lúc đó mà không rời khỏi đây được thì cậu sẽ tiêu đời đấy."

Joel hù cho bé con trong lòng sợ hãi co rúm lại liền vui vẻ nói tiếp: "Băng bó vết thương xong chúng ta lại ăn sáng thật no rồi uống thuốc vào, chắc tầm bốn năm ngày vết thương sẽ chuyển biến tốt hơn. Cậu đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, đến khi mọi vết thương trên người cậu lành lại hẳn mới thôi."

Rowan cẩn thận suy nghĩ, với tình trạng này của anh, cho dù có khôi phục lại sức thì cũng không thể làm được gì nhiều, thuốc hồi phục trong cửa hàng cũng không có khả năng cộng dồn, trong mấy ngày tới thật sự là phải dựa hết vào tên nam chính này.

Lúc này Rowan mới chậm tiêu nhận ra rằng, vị trí của anh và nam chính chính lúc này đã trao đổi với nhau rồi! Lúc đầu là anh chăm sóc cho Joel mất thị giác, còn bây giờ là Joel chăm sóc cho anh bị thoát lực.

Dù không muốn phải thừa nhận, nhưng mà tình trạng lúc này của anh còn tạ hơn cả nam chính lúc đầu nữa. Hắn dù sao cũng chỉ là mất thị giác thôi, còn anh thì hoàn toàn chả làm được cái gì hết, nằm yên một chỗ mặc cho người ta bế tới bế luôn, lau người thay đồ, đút đồ ăn, trông chẳng khác gì một con búp bê cả.

Chờ chút, Rowan đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, cơ thể anh như vầy rồi thì làm sao giải quyết nhu cầu vệ sinh đây?!

Không nghĩ tới thì còn ổn, nghĩ đến rồi thì bây giờ Rowan đau khổ cảm giác mình có chút muốn đi tiểu… Nhất định là do tối hôm qua uống quá nhiều nước đây mà!

Rowan rối rắm không biết phải làm thế nào, cái gì nhịn cũng được chứ cái này thì nhịn kiểu gì?

Anh đau khổ liếc Joel một cái, cái tên xấu xa này giờ vẫn đang chú tâm lau người cho anh, hoàn toàn không có để ý ánh mắt ai oán của Rowan đang nhìn chằm chằm mình.

Sau khi lau xong ngón tay cuối cùng của Rowan, Joel mới bỏ cái khăn trong tay xuống, khi nhìn thấy ánh mắt của anh liền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Cậu làm sao vậy? Đói bụng rồi sao? Hay là muốn đi vệ sinh?"

Khi Rowan nghe câu hỏi quen thuộc đầu tiên không tỏ vẻ gì nhiều, câu thứ hai cũng bỏ qua luôn, nhưng đến câu thứ ba thì hai lỗ tai trắng nõn không kìm được mà đỏ lên, anh có cảm giác mặt hơi nóng, dường như cả mặt cũng đỏ luôn.

Joel cười một tiếng, nhẹ nhàng bế Rowan đang nằm trong lòng mình lên, nhanh chóng đưa anh đến nhà vệ sinh.

Lúc đến nơi Rowan cực kỳ lo lắng, nhưng Joel rất bình tĩnh ôm lấy anh đứng ở bên ngoài, suy nghĩ một chút lựa lời rồi nói: "Rowan, bây giờ chúng ta đang ở hoàn cảnh khó khăn, nói thẳng là không biết có thể rời đây được không. Bên cạnh đó chúng ta là hai người lớn duy nhất mà Silas dựa dẫm, cho nên chúng ta hãy quay về thời kỳ đầu, bỏ qua giới tính thứ hai, như vậy không cần phải lo lắng xấu hổ khi chung đυ.ng nữa."

"Giới tính thứ hai? Ý của anh ta là gì?"

Rowan ngẩn ngơ tự hỏi, có khi nào là đang nói đến xu hướng tính dục không? Nếu như vậy theo ý mà hắn nói có nghĩa là, mặc kệ anh và hắn thích trai hay thích gái, từ bây giờ bỏ qua hết, đến khi rời khỏi đây mới thôi đúng không?

Rowan cẩn thận phân tích thật kỹ, đọc đi đọc lại mấy lần mới chắc chắn rằng đây là ý tứ mà Joel muốn nói, thế là anh mừng rỡ chớp chớp mắt, dùng hết sức lực mà mình tích góp được, phun ra một chữ: "...Được…"

Joel nhận được đáp án mà mình muốn, vui đến mức hai mắt híp lại thành một đường, trông đầy vẻ gian xảo, hắn ôm Rowan vào nhà vệ sinh mặt không đổi sắc giúp anh giải quyết nhu cầu cấp bách nhất của đời người.

Da mặt của Rowan nói dày không dày, nói mỏng không mỏng. Từ nhỏ đến lớn có tiền có thế, được cha mẹ anh trai đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều, rất hiếm khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, da mặt có dày hay không cũng không cần quan tâm.

Nhưng bây giờ, Rowan mới hiểu được vì sao ngày xưa có nhiều đứa bạn của mình lại tự hào vỗ ngực nói da mặt bản thân dày, da mặt dày gặp chuyện gì cũng không cần phải xấu hổ, bị mắng chửi hay sỉ nhục mặt vẫn có thể tươi cười như hoa.

Khi xưa nghe đến câu da mặt dày, Rowan còn hơi chê cười một chút, nhưng bây giờ anh hận không thể gào khóc với ông trời ban cho anh khả năng mặt dày một chút, ít nhất đối diện với nam chính không cần phải xấu hổ như lúc này.

Joel thản nhiên cầm lấy cậu em nhỏ giúp Rowan đi vệ sinh, hắn nhìn phần gáy nhỏ đỏ rực của anh liền hiểu chàng trai đáng yêu của mình lúc này có bao nhiêu xấu hổ. Hắn thật sự muốn nhìn khuôn mặt lúc này của Rowan quá, không biết mặt anh đang đỏ vì xấu hổ hay đang sắp khóc lên nữa.

Vẻ mặt nào cũng khiến Joel xấu xa thích thú, mà Rowan lúc này lại hội tụ đủ cả hai điều trên luôn, đảm bảo khi hắn nhìn thấy cũng sẽ phấn khích cả buổi.

Rowan nhắm chặt hai mắt lại, cả người mềm nhũn dựa vào l*иg ngực to lớn của nam chính, anh cảm nhận rõ ràng bàn tay vừa to lớn vừa thô ráp của người đàn ông đang nắm lấy nơi yếu ớt nhất của mình.

Anh hít sâu một hơi, cảm giác lo lắng không ngừng dâng trào lên, thật sự không thể tự lừa dối bản thân xem như bàn tay này là của những người yêu trước đây của mình, dù sao thì tay của bọn họ dù tệ cỡ nào cũng mềm mại hơn bàn tay thô ráp này gấp trăm lần.

Rowan thật sự rất sợ nhỡ nam chính không điều chỉnh được lực tay, cái rồi sinh hoạt nửa đời sau của anh sẽ biến đi luôn.

Cái thảm cảnh đó quá mức đáng sợ, Rowan cả nghĩ cũng không dám nghĩ, bụng nhỏ hóp lại không dám xả nước ra.

Chỉ đáng thương cho nam chính tay nâng tay bế, đứng yên cả buổi vẫn không thấy có chút động tĩnh gì. Hắn thầm thở dài một tiếng rồi với tay mở vòi nước ở bên ngoài, để tiếng nước kí©h thí©ɧ con mèo nhỏ chuyên tâm giải quyết vấn đề.