Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, Tiết Kim Nguyệt
đi
Pháp Hoa Tự cầu phúc cho mẫu thân Lâm thị.
Tiểu
cô
nương vừa cập kê, tinh thần rất phấn chấn, mềm mại có thể bóp ra nước.
Dung mạo của Tiết Kim Nguyệt so với quý nữ ở Vọng Thành nhìn qua cũng
không
phải là xuất chúng,có thể do làn da của nàng ngày thường trắng nõn,đôi mắt to long lanh giống như biết
nói,lúc này thở dốc leo xong bậc thanh,nói
với nha hoàn Hương Nhụy ở bên cạnh:: "Chúng ta nhanh
một
chút, có lẽ Diệu Diệu
đang
đợi chúng ta."
Hương nhị thầm nghĩ tiểu thư xưa nay luôn hoạt bát, thân thể khỏe mạnh, nếu đổi tiểu thư bình thường được nuông chiều từ bé,đi
trên
đường thế nào cũng phải nghỉ
một
chút.Bộ dáng này của tiểu thư nhà nàng,chỉ là hơi thở gấp trong chốc lát,hai gò má ửng hồng,không
biết khiến bao nhiêu người
yêu
thích.
Hương Nhụy đồng ý, vội vàng
đi
theo tiểu thư của mình tới gặp Giang tiểu thư. Chỉ là nhìn qua
một
bên, liền thấy cách đó
không
xa mấy công tử trẻ tuổi bộ dáng hào hoa phong nhã
đang
nói
chuyện,mà nàng liếc mắt liền nhận ra Biểu công tử như hạc giữa bầy gà,lập tức
nói
với tiểu thư nhà mình:"Tiểu thư,đó có phải là Biểu công tử?"
Biểu công tử trong miệng Hương Nhụy đúng là Kỳ gia công tử Kỳ Trừng, nếu
không
có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau chính vị hôn phu của tiểu thư nhà nàng.
Tiết Kim Nguyệt nghe vậy liền nhìn lại, thấy đúng là Kỳ Trừng, nhất thời khuôn mặt
nhỏ
nhắn cảm thấy nóng bỏng.
Kỳ Trừng
đang
đi
nói
chuyện với đồng môn bạn tốt bên cạnh, nhìn thấy tiểu biểu muội, tất nhiên cũng chậm rãi
đi
qua.Tuy nhìn thấy Tiết Kim Nguyệt,gã rất cao hứng,nhưng Kỳ Trừng biết tiểu
cô
nương thích nhất là bộ dáng bình tĩnh của gã,mỗi lần gã
nói
cho nàng
một
ít
sự
viêc nàng
không
biết,tiểu
cô
nương đều ngẩng đầu lên,đôi mắt to mỉm cười nhìn gã,trên
mặt tràn đầy sùng bái...
Khi đó, Kỳ Trừng đều có chút nhịn
không
được,muốn ôm tiểu biểu muội này vào trong ngực,thân mật
một
phen.
Nhưng
cô
nương Tiết phủ
không
thể so với bên ngoài,nếu gã làm ra hành động càn rỡ thô lỗ khiến nàng sợ hãi,đến lúc đó sợ
sẽ
không
lấy được vị tiểu biểu muội này.
Kỳ gia rất coi trọng mối hôn nhân này.
Là thanh mai trúc mã
đã
nhiều năm,nhiều nhất Kỳ Trừng mới chỉ nắm bàn tay
nhỏ
bé của tiểu biểu muội,nhưng mỗi lần nắm tay đều vội vàng thả ra,không
kịp để gã thưởng thức.Nhưng càng như vậy,càng làm Kỳ Trừng nổi lên hứng thú,hôm nay tình cờ gặp,trong lòng Kỳ Trừng tất nhiên có chút tính toán
nhỏ
nhặt.
Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn gọi
một
tiếng "Kỳ biểu ca".Sau đó Kỳ Trừng tất nhiên thuận lý thành chương
đi
cùng với nàng,
nói
hôm nay Pháp Hoa Tự đông người, lo lắng cho nàng.
Vốn Tiết Kim Nguyệt có tình cảm với gã, lần trước gã lại lén lút
nói
với nàng,
không
lâu sau đó
sẽ
tới cửa đề thân,trong lòng tiểu
cô
nương tất nhiên là bất ổn, bị trêu chọc giống như
một
con thỏ
nhỏ. Hơn nữa lúc này Kỳ Trừng cẩn thận săn sóc, Tiết Kim Nguyệt đối với vị biểu ca này lại hài lòng thêm mấy phần.
Nên hôm nay Tiết Kim Nguyệt mới cùng Kỳ Trừng gặp gỡ với biểu muội Giang Diệu.
Tuy Tiết Kim Nguyệt và Giang Diệu là biểu tỷ muội,nhưng lại giống như thân tỷ muội,hơn nữa việc của nàng cùng Kỳ Trừng,nàng cũng
nói
cho Giang Diệu biết,hôm nay ở trước mặt Giang Diệu,cùng Kỳ Trừng đứng chung
một
chỗ, Tiết Kim Nguyệt có chút xấu hổ.
Tiểu
cô
nương vốn
đang
xấu hổ,đối diện là Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa của Trấn Quốc công phủ vẻ mặt lạnh như băng bên cạnh Giang Diệu, rốt cuộc cũng
không
xấu hổ được.Bộ dáng này giống như học trò thấy phu tử,lập tức liền sinh ra sợ hãi,mà học trò này,chắc là vẫn học bài chưa tốt.
Tiết Kim Nguyệt thầm nghĩ bản thân kém may mắn, khiến cho nàng gặp Nhị biểu ca đến cùng với Diệu Diệu.
Nhớ tới ba biểu ca của Trấn Quốc công phủ, Tiết Kim Nguyệt liền nghĩ: Đại biểu ca và tam biểu ca, người nào cũng tốt.
Hai bị biểu ca kia,
một
người trầm ổn săn sóc,
sẽ
chiếu cố người;
một
người hoạt bát sáng sủa, chơi với nàng rất hợp. Chỉ có Nhị biểu ca này, tính tình và vẻ mặt
không
giống với hai biểu ca kia, là
một
người lạnh như băng khó đối phó. Ở trong trí nhớ của nàng,Nhị biểu ca đối với muội muội Giang Diệu còn có chút sủng ái, nhưng đối với người ngoài... Chính là
nói
nhiều thêm
một
chữ cũng
không
chịu đấy.
Ài...
Tiết Kim Nguyệt
âm
u thở dài
một
hơi, liền
không
nhìn vị Nhị biểu ca này, kéo tay Giang Diệu,cùng nhau
đi
bái Bồ Tát.
Sau đó liền đến phòng khách ở sau núi nghỉ
một
chút.
Đến lúc Kỳ Trừng hẹn nàng
đi
ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt nhịn
không
được mới lộ ra bộ dáng tươi cười xấu hổ.
Lập tức liền sửa sang quần áo, lại để cho nha hoàn hầu hạ trang điểm
một
phen, liền
đi
qua gặp Kỳ Trừng.
Kỳ Trừng hẹn nàng gặp nhau ở chỗ ngồi, nhưng rất thanh tĩnh, Tiết Kim Nguyệt
không
cho Hương Nhụy
đi
theo qua, thấy Kỳ Trừng ở phía xa, liền dặn dò Hương Nhụy: "Ngươi đợi ở chỗ này, ta
đi
qua trò chuyện với Kỳ biểu ca."
Ở trong trí nhớ của Tiết Kim Nguyệt, vị Kỳ biểu ca này của nàng văn ôn nho nhã, đối xử với mọi người khiêm tốn, hơn nữa
đã
đọc và hiểu nhiều thi thư nổi tiếng, là loại nam tử mà nàng sùng bái nhất. Hôm nay hẹn nàng, bất quá chỉ cùng nàng trò chuyện,
sẽ
không
làm ra
sự
việc gì quá đáng.
Đó là ý nghĩ của tiểu
cô
nương,gặp được nam tử mình thích,chỉ nhìn nhiều hơn
một
chút,nói
mấy câu,cũng
đã
cảm thấy rất lãng mạn,là
sự
việc rất hài lòng.
Nhưng Kỳ Trừng lại
không
nghĩ như vậy
Thấy tiểu biểu muội ngoan ngoãn
đã
tới, khuôn mặt
nhỏ
nhắn xinh đẹp động lòng người, quy củ
nóimấy câu, liền có chút tâm viên ý mã,liền lập tức
không
nhịn được,ôm thân thể mềm mại của tiểu biểu muội kéo về phía núi giả.
Tiết Kim Nguyệt sợ hãi kêu
một
tiếng: "Kỳ biểu ca..."
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần,đã
có người dễ dàng đoạt lấy nàng từ trong ngực của Kỳ Trừng,sau đó bên tai truyền đến tiếng Kỳ Trừng rêи ɾỉ vì bị đánh.
Đến khi nhìn
rõ
người tới, Tiết Kim Nguyệt mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua Kỳ Trừng
trên
mặt đất, lại nhìn
một
chút nam tử khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng bên cạnh,âm
thanh có chút nức nở
nói: "Nhị biểu ca, sao huynh lại có thể đánh người!"
Lúc này nàng hoàn toàn quên việc Kỳ Trừng muốn cùng nàng thân cận.
Trong đầu chỉ toàn là Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa đột nhiên xuất
hiện
đánh người.Nàng biết
rõ,ba vị biểu ca của Trấn Quốc công phủ từ
nhỏ
đã
đi
theo dượng tập võ,Nhị biểu ca có tư chất tốt nhất trong ba biểu ca,võ nghệ xuất chúng nhất,mà Kỳ biểu ca của nàng chỉ là
một
thư sinh nho nhã
yêu
ớt...Kỳ biểu ca sao là đối thủ của
hắn?
Giang Thừa Hứa thản nhiên liếc nhìn Kỳ Trừng
trên
mặt đất, keo kiệt phun ra
một
chữ: "Cút."
Tiết Kim Nguyệt
không
hiểu, nhưng Kỳ Trừng sao lại
không
hiểu?
Vừa rồi vị Giang nhị công tử hung ác đánh gã, bộ dáng kia, giống như là bắt gặp gã cùng thê tử của
hắn
thông gian...
Kỳ Trừng khó khăn đứng lên, tuy trong lòng căm tức,nhưng cũng hiểu
rõ
gã
không
chọc nổi Trấn Quốc công phủ, lập tức thức thời khập khiễng rời
đi.
Tuy Tiết Kim Nguyệt sợ Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa này, nhưng con thỏ nóng nảy cũng cắn người, tình tình vốn
nhẹ
nhàng, nhìn biểu ca trong lòng mình mong nhớ rời
đi,cũng tức giận đến đỏ mắt, mở miệng
nói: "Ngươi
không
nói
đạo lý! Kỳ biểu ca đều chảy máu..."
Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tiểu
cô
nương vẫn lải nhải lẩm bẩm Kỳ Trừng, tính tình vốn bình tĩnh, cũng muốn bị nàng cho làm phát bực. Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, Giang Thừa Hứa lập tức ôm vòng eo của nàng, trực tiếp đặt người ở
trên
giả sơn, cúi người ngăn chặn cái miệng
nhỏ
nhắn của nàng.
Giang Thừa Hứa xưa nay giữ mình trong sạch, tới tuổi của
hắn
vẫn còn chưa chạm qua nữ nhân.Lúc này trong ngực là tiểu biểu muội mềm mại
nhỏ
nhắn,giống như cục bột nếp thơm ngọt ngon miệng,khiến cho
hắn
mặc dù
không
thích đồ ngọt,cũng nhịn
không
được muốn hung hăng đem nàng nuốt vào.
Nàng khóc, liền kệ nàng khóc.
Nàng
không
có đầu óc,
đi
gặp gỡ với tên biểu ca đồ bỏ kia,
thì
nên gánh chịu hậu quả như vậy.
Tiết Kim Nguyệt bối rối, đến khi bị nam nhân thô bạo quấy rối
một
lúc,mới xấu hổ phản ứng.Nhưng
mộtcô
nương gia
nhỏ
bé xinh xắn sao có thể là đối thủ của
một
đại nam nhân như Giang Thừa Hứa.Hơn nữa so với nam tử bình thường
hắn
cũng cao lớn hơn
một
chút,cũng càng... Càng tuấn mỹ hơn chút. Làn da
trên
mặt bị lông mi của nam nhân
nhẹ
nhàng đảo qua, Tiết Kim Nguyệt hít sâu
một
hơi,
khôngcó cách nào chống cự, chỉ có thể khóc náo loạn lên.
không
biết sao biểu ca hư hỏng này của nàng là
một
người tâm địa cứng rắn, thở gấp buông nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên
nói: "hiện
tại
đã
biết sợ, khóc, vừa rồi tại sao
không
lên tiếng? Hay là muốn Kỳ biểu ca ra vẻ đạo mạo kia hôn muội,ôm muội?"
Tiết Kim Nguyệt da mặt mỏng, biết
rõ
chịu thiệt là nàng, giờ nghe nam nhân
nói
hợp tình đúng lý như vậy, lập tức
không
còn sĩ khí, dường như
hắn
mới là người bị oan ức. Tiết Kim Nguyệt mím môi, muốn
nói
Kỳ biểu ca của nàng
không
phải là loại người như vậy, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng Kỳ Trừng muốn cùng nàng thân cận,liền
không
còn tự tin... Dù nàng ngốc, cũng biết Kỳ Trừng
sẽ
làm gì với nàng. Giống như lúc nãy Nhị biểu ca làm với nàng đấy...
Tiết Kim Nguyệt cực kỳ xấu hổ, nhưng rất tức giận thái độ của nam nhân. Nàng biết
rõ
hắn
vẫn luôn ghét bỏ nàng ngốc, bản thân
hắn
thông minh, người ngốc như nàng cách xa
hắn
một
chút còn chưa được sao? Sao lại cố ý tới đây mắng nàng
một
trận.
Hai người đều im lặng
không
nói, Giang Thừa Hứa bình tĩnh trở lại, lại nhìn tiểu biểu muôi trước mặt viền mắt đỏ hồng, liền cảm thấy thái độ vừa rồi của mình
không
tốt. Chẳng qua là... Nàng quá ngốc, nếu
hắn
không
nặng lời
một
chút, nàng làm sao mà nghe hiểu? Nàng phải gả cho Kỳ Trừng, nhưng nàng có thể nhìn kĩ
một
chút hay
không,Kỳ Trừng kia là loại người gì...Dễ dàng tiếp nhận lời hẹn của nam tử xa lạ,không
để nàng chịu chút thiệt thòi,chắc nàng
sẽ
không
nhớ lâu.
Giọng điệu của Giang Thừa Hứa bình thản hơn chút,lấy ra khăn tay từ trong lòng ngực, đưa cho nàng: "Lau
đi."
Tiết Kim Nguyệt càng nghĩ càng thấy oan ức,
đang
chờ Giang Thừa Hứa
nói
chuyện, nàng
sẽ
phản bác
một
hồi,
không
ngờ lại là
một
câu
nhẹ
nhàng như vậy... Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn
hắn, muốn mở miệng
nói
không
cần,nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của
hắn,theo bản năng sợ hãi,giống như nàng dâu
nhỏ
hít hít cái mũi, bàn tay
nhỏ
run rẩy nhận khăn tay của
hắn...
Ngón tay của nàng còn chưa cầm được khăn,
đã
thấy Giang Thừa Hứa giúp nàng lau. Chắc là
khôngchịu nổi động tác chậm chạp của nàng.
Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, liền thả tay xuống, mặc kệ
hắn
giúp mình lau nước mắt, đôi mắt to khóc đến đỏ, cũng cố ý vô tình đánh giá khuôn mặt nam nhân.
Nàng và Giang Diệu quan hệ tốt, cũng cùng ba vị biểu ca của Trấn Quốc công phủ lớn lên từ
nhỏ, nghĩ lại
một
chút,mỗi lần nàng đến tìm Diệu Diệu,hầu như đều thấy Nhị biểu ca ở bên cạnh Diệu Diệu... Nhưng Nhị biểu ca
không
thích
nói
chuyện,
không
biết cười, cho nên nàng vốn
không
hay cùng
hắn
nóichuyện. Cho dù
hắn
đã
từng
đã
dạy nàng làm bài tập, nhưng
hắn
quá hung dữ, lại ghét bỏ nàng ngốc, nàng liền
không
tìm Diệu Diệu để cùng làm bài tập nữa...
hắn
sao lại... Sao lại hôn nàng?
Tiết Kim Nguyệt nghĩ mãi mà
không
hiểu, đối với việc Giang Thừa Hứa giúp nàng lau nước mắt, lúc lau mũi, cái khăn tay màu xanh ngọc sạch
sẽ
kia liền gắn
trên
mũi của nàng. Lúc này vị Nhị biểu ca ít
nóinày lạnh nhạt nhìn nàng
một
cái,
nói: "Xì mũi
đi."
Nàng
đang
đếm số lời
hắn
nói, khó khăn nhìn vào ánh mắt của
hắn, vốn
đã
cảm thấy nóng mặt, đến khi nghe
rõ
lời
hắn
nói,cái cổ trắng muôt mảnh mai cũng
không
khống chế được mà đỏ ửng.
Ai muốn xì mũi ở trước mặt
hắn.