Chương 29

Editor: Cung Quảng Hằng

Đêm đông so với bình thường càng thêm yên tĩnh, trong phòng truyền đến tiếng hít thở dồn dập xen lẫn thanh âm "Ưm" ngượng ngùng của nữ tử. Một lát thì dần dần an tĩnh lại, Tống Tam Lang hít sâu một hơi, trên mặt mang theo dễ chịu và thỏa mãn, nhưng vẫn gắt gao ôm Vương Nhị Ny không chịu buông.

"Nương tử, làm nàng sợ sao?" Giọng nam hơi ấm ách, trong ban đêm yên tĩnh phá lệ trầm thấp thoải mái. Vương Nhị Ny xoay thân mình, sắc mặt ửng hồng, do dự nửa ngày vẫn nhỏ giọng hỏi: "Có phải nên đổi cái quần khác không, dán trên người thật không thoải mái"

Trong lòng Tống Tam Lang một trận uất ức, nắm tay nhỏ bé trắng nõn của Vương Nhị Ny hôn một cái: "ừm, để ta ôm một lát, lần này đi một thời gian dài cũng không gặp được". Tống Tam Lang nghĩ đến ít nhất phải mấy chục đêm không thấy Vương Nhị Ny, trong lòng một trận trống rỗng, càng sinh ra tâm tư không thoải mái.

"Tam Lang ca ca, huynh muốn đi bao lâu?"

"Trước lúc tết đến sẽ trở lại, thế nào, có phải luyến tiếc ta không?"

Dưới ánh mắt bỡn cợt và nụ cười dịu dàng của Tống Tam Lang, vương Nhị Ny đỏ mặt, nhưng không tránh đi ánh mắt của hắn mà kiên định nói: "Luyến tiếc, Tam Lang ca ca, thương thế của huynh còn chưa khỏi, trong lòng ta thật lo lắng"

Tống Tam Lang vốn chỉ là cố ý muốn trêu chọc vương Nhị Ny, bởi vì mỗi lần Vương Nhị Ny thẹn thùng tức giận, gò má luôn đỏ hồng, thật xinh đẹp đáng yêu. Nhưng lại ngoài ý muốn nhận được câu trả lời như vậy, nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tâm hoa nộ phóng, trên tay không tự giác càng thêm gắt gao ôm thân thế nhỏ bé vào trong lòng, thì thào nói: "Thật vậy chăng? Nương tử, nàng nói thật?".

Vương Nhị Ny tuy rằng ít nói, tính tình lại ngoan ngoãn, nhưng hắn biết trong lòng nàng không cam lòng, muốn trốn tránh... Đúng vậy, có nữ tử nào lại đồng ý gả vào trong sơn cốc, còn làm vợ cho năm nam nhân, nhưng gần đây nàng dường như dần dần thay đối, bắt đầu mở lòng tiếp nhận bọn họ.

Đối với Tống Tam Lang mặt mày cười cong cong, Vương Nhị Ny nở nụ cười thêm tươi ngọt, dùng sức gật gật đầu.

Nếu đây không phải ban đêm, nếu không phải vết thương còn chưa chữa khỏi, Tống Tam Lang chỉ sợ sẽ giống một đứa trẻ nhảy lên ôm Vương Nhị Ny tung vào giữa không trung... Tựa hồ chỉ có như vậy mới có thế phóng thích vui sướиɠ của hắn: "Nương tử, nghe được những lời này của nàng, khiến ta cái gì cũng khỏi"

Hai người nằm trong ổ chăn, lặng lẽ nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi qua, đến nửa đêm, Tống Tam Lang đã có chút không mở nổi mắt, nhưng Vương Nhị Ny lại càng ngày càng thanh tỉnh.

Vương Nhị Ny túm túm cánh tay của Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, sao huynh lại biết tính toán? Cái này không phải ai cũng biết?", Vương Nhị Ny biết ở cổ đại, đừng nói là tính toán, cho dù là người biết gảy bàn tính cũng không nhiều.

Trước tò mò củ a Vương Nhị Ny, không tự giác, hư vinh nam tính của hắn cảm thấy thật thỏa mãn: "Cái đó phải nói đến lúc ta còn nhỏ"

"Hồi nhỏ?"

"ừm..." Tống Tam Lang lâm vào hồi ức, đứt quãng nói: "Trong thôn chúng ta có nhà họ Hứa, ta cùng A Ngưu nhà đó là bạn bè, hắn có một đại ca từ nhỏ bị bán vào nhà giàu trong trấn, sau này được tiên sinh trong phòng thu chi nhìn trúng."

"Vậy Hứa đại ca kia chỉ cần làm mấy lần, huynh liền học được?"

"Đúng vậy, Hứa đại ca keo kiệt vô cùng, giống như là chuyện lớn vậy, A Ngưu học mấy ngày đều không biết, ta vừa thấy thì biết". Đương nhiên lúc đó chẳng phải đơn giản như vậy, Tống Tam Lang về nhà cầm vài tảng đá, làm như bàn tính khố luyện thật lâu, nhưng mà lời này hắn sẽ không nói với Vương Nhị Ny.

"Loại nghề nghiệp kiếm ăn này đều không dễ dàng dạy người khác, Tam Lang ca ca, vận khí của huynh thật tốt". Vương Nhị Ny nói tới đây thấy Tống Tam Lang bộ dạng không đồng ý, vội bổ sung thêm: "Đương nhiên cũng là Tam Lang ca ca thông minh, học nhanh hơn so với người khác"

Câu này khiến Tống Tam Lang cười mặt mày cong cong, trên má vương Nhị Ny hôn một cái, vẫn chút nghĩ một đằng nói một nẻo như cũ có nói: "Thật là biết nịnh ta"

Vương Nhị Ny cười hì hì đem mặt vùi vào trong ngực ấm áp của Tống Tam Lang, có chút buồn ngủ nói: "Tam Lang ca ca, chúng ta ngủ đi"

Tống Tam Lang nhẹ nhàng lên tiếng, có chút lo lắng dặn dò nói: "Nương tử, gần đây trời lạnh, không được ra khỏi nhà, có việc gì thì gọi đại ca làm, nàng ngày thường không thích uống nước, cái này cũng không tốt, uống nhiều một chút... Còn nữa cũng không cần chạm vào nước lạnh, nữ hài tử..." Bỗng nhiên hắn nói không ra lời, thì ra Vương Nhị Ny đầu gục xuống, tiến vào giấc mộng.

"Mệt mỏi rồi sao.." Tống Tam Lang cúi đầu, trân ái hôn một cái trên trán nàng

Tống Nhị Lang cùng Tống Tứ Lang tiễn Tống Tam Lang đến trấn, liền trực tiếp vào rừng săn thú, căn phòng náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng rất nhiều.

Vương Nhị Ny cũng không nhàn rỗi, nàng theo Tống Đại Lang học may vá. Nàng phát hiện ở cổ đại không có máy may, nữ nhân không biết may vá, thật sự làkhó coi, từ quần áo đến giày, đều là nhà mình làm. Đương nhiên cũng có quần áo và giày bán sẵn, nhưng giá cao, người bình thường làm sao mua được, loại gia đình nghèo như bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ.

Một ngày này Vương Nhị Ny rốt cuộc dưới sự trợ giúp của Tống Đại Lang học xong cách làm giầy thêu, vải dệt phấn bạch khéo léo, thêu lá cây màu xanh lục, thoạt nhìn thật sự đáng yêu. Vương Nhị Ny nhìn trái nhìn phải, thích không chịu được, nhanh chóng mang vào, nàng ở trong phòng đi vài bước, cảm thấy còn chưa đủ, đẩy cửa đi ra ngoài chuẩn bị xem thử hài mới. Tuyết động trong viện đều bị Ngũ Lang quét sạch sẽ, nàng cũng không cần lo lắng làm ấm giầy.

Khác với trong phòng ấm áp, bên ngoài băng thiên tuyết địa, từng đợt gió lạnh chui vào trong quần áo đơn bạc của Vương Nhị Ny, nàng rụt lui thân mình, từ bỏ ý niệm thử hài, vừa định quay đầu trở về, thanh âm mở cửa phía sau Iàm phát hoảng.

Nhiều ngày không gặp, thân ảnh Tống Nhị Lang cùng Tống Tứ Lang xuất hiện trong sân.

Vương Nhị Ny bất chấp lạnh, kinh hỉ chạy qua: "Nhị Lang ca ca, Tứ Lang ca ca..." Bỗng nhiên nàng dừng bước chân, trên mặt tươi cười tắt đi: "Tứ Lang ca ca làm sao ..."

"Mau gọi đại ca đến", sắc mặt Tống Nhị Lang tái nhợt, hữu khí vô lực nói...

Trong lòng vương Nhị Ny cả kinh, một loại dự cảm bất hảo nảy lên, quay đầu liền chuẩn bị đi gọi Tống Đại Lang, trùng hợp Tống Đại Lang đang cầm áo khoác của Vương Nhị Ny đuổi đến.

Tống Đại Lang nhíu nhíu đầu mày: "Nhị Lang? Phát sinh chuyện gì?"

"Tứ Lang bị thương, đại ca mau qua nhìn đệ ấy xem, đã hôn mê rồi". Nói đến đây Tống Nhị Lang nghẹn ngào lên.

Tống Đại Lang vội vàng đẩy cửa, để Tống Nhị Lang ôm Tống Tứ Lang hôn mê tiến vào. Tống Tứ Lang hai mắt nhắm nghiền, trên mặt tái xanh, tay chân lạnh lẽo, trán và cố lại nóng vô cùng, hiển nhiên là phát sốt.

"Mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tống Đại Lang cầm khăn nóng Vương Nhị Ny đem đến, giúp Tống Tứ Lang xoa xoa gò má, lo lắng hỏi.

"Bọn ta đi Khâm Phi sơn.." Tống Nhị Lang nói xong liền khố sở cúi đầu, một bộ dạng làm sai.

Tống Đại Lang kinh sợ cùng xuất hiện: "Muốn chẽt rồi sao? Chỗ đó là chỗ nào? Trong thôn chúng ta mấy người thợ săn đã chết ở đó, thật sự là quá hồ đồ a!"

Khâm Phi sơn là một ngọn núi cách Ngưu Hà thôn hai mươi dặm, bởi vì trên núi kì quái, ba mặt đều là vách đá, rất dễ dàng ngã xuống... Lại có gấu chó dã thú thường lui tới, rất ít có người đi, trong mùa đông tuyết trải rộng như vậy, tuyết bao trùm ở trên đường, có đôi khi căn bản thấy không rõ tình hình phía dưới mặt tuyết, thường xuyên sẽ bước nhầm chỗ, nguy hiếm không thế nói.

Tống Nhị Lang giống một đứa trẻ làm sai cúi đầu, cũng không vì bản thân mà biện giải gì.

Tống Đại Lang hơi trầm ngâm liền hiếu rõ: "Chẳng lẽ vì nhân sâm?" Tuy rằng Khâm Phi sơn nguy cơ tứ phía, nhưng vẫn không ít người gan lớn chạy tới, đó là bởi vì Khâm Phi có nhân sâm, từ xưa nhân sâm đã là dược liệu trân quý, vô giá.

Vương Nhị Ny nghe xong trong lòng vừa động, sờ soạng cánh tay của Tống Tứ Lang, đến chỗ cổ tay... Chỉ thấy đang nắm chặt thứ dính bùn gì đấy, vật kia có râu, không phải là nhân sâm sao?

"Đại Lang ca ca, huynh xem Tứ Lang ca ca nắm có phải là nhân sâm không?"

Tống Đại Lang cúi đầu nhìn thấy, quả thật là nhân sâm quen thuộc, hắn có chút không dám tin nói: "Tứ Lang vậy mà lấy được, năm xưa cha bệnh... Vì một cây nhâm sâm mà mẹ hao hết tâm tư đều không tìm được". Nói đến đây thì một trận thương cảm.

"Vốn ta cùng Tứ Lang muốn đi săn thú, nhưng đi tới đi lui liền đến Khâm Phi sơn, Tứ Lang nói vất vả săn thú kiếm không được bao nhiêu còn không bằng thử vận khí, bọn ta đi một ngày một đêm, tuyết rơi quá lớn, không thể đi ra, sau đó ta ở trong một sơn cốc phát hiện Tứ Lang, lúc đó hắn đã hôn mê rõi..."

"Tính tình hắn vốn lỗ mãng, nhưng Nhị Lang, tại sao đệ cũng như vậy!" Tống Đại Lang mặt trầm xuống, xem xét thương thế của Tống Tứ Lang.

Vương Nhị Ny tuy rằng đã nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Tống Đại Lang vài lần, nhưng chưa từng thấy bộ dạng tức giận như vậy, mắt mang lệ quang, hàn quang bắn ra bốn phía, làm người ta sợ hãi.

Tống Nhị Lang càng áy náy cúi đầu: "Ta cũng đã khuyên, nhưng... Tết sắp đến, tiền trong nhà cũng không còn, còn muốn.."

Vương Nhị Ny bỗng nhiên đỏ vành mắt, tự trách nói: "Đều là ta vô dụng, làm phiền các huynh, căn bản không cần làm quần áo mùa đông mới gì"

Tống Nhị Lang không hề muốn Vương Nhị Ny khổ sở, làm việc này vốn là vì nàng, hiện tại khiến nàng khổ sở tự trách, vội đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng: "Nương tử, Nhị Lang ca ca nói sai, không là bởi vì nàng, bọn ta đã sớm muốn đi Khâm Phi sơn"

Tống Đại Lang cũng khuyên giải an ủi nói: "Nương tử, nam nhân đi làm là tất nhiên, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan... nàng đi chuấn bị nước ấm mang đến đây"

Vương Nhị Ny biết đây không phải là lúc yếu ớt, nhu thuận gật gật đầu, cầm chậu gỗ đi ra ngoài, lập tức bưng nước ấm đến.

Tống Đại Lang cởϊ qυầи áo của Tống Tứ Lang, thấy toàn thân không có vết xanh tím, đυ.ng chạm vào thân thể Tống Tứ Lang không có phản ứng đau đớn, mới yên lòng nói: "Chắc là bị đông lạnh ngất đi thôi, thân thế không có gì trở ngại"

Mấy người rốt cục yên lòng, Vương Nhị Ny giặt sạch khăn đưa cho Tống Nhị Lang: "Nhị Lang ca ca, huynh cũng lau mặt đi"

Tống Nhị Lang một trận uất ức, nhịn không được ngốc ngốc nở nụ cười: "ừm"

Tống Đại Lang từ nhỏ thế nhược nhiều bệnh, lâu dần thành lương y, hắn từ nhỏ liền bắt đầu tiếp xúc dược liệu, bản thân lại dốc lòng cân nhắc, bệnh bình thường đều có thế chữa. Trong nhà cũng thường dùng dược liệu, hắn bảo Vương Nhị Ny chăm sóc Tống Tứ Lang, sau đó liền ra ngoài nấu thuốc.

Vương Nhị Ny dưới sự trợ giúp của Tống Nhị Lang giúp Tống Tứ Lang thay quần áo, lại đắp chăn cho hắn, nhưng không biết sao lại thế này, Tống Tứ Lang tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng là cây nhân sâm trên tay lại gắt gao nắm chặt, Vương Nhị Ny mở nửa ngày, cũng không thể nới ra nửa phần.

"Tứ Lang ca ca, huynh nghe được không?"

Tống Tứ Lang sắc mặt ửng hồng, trong phòng lo lắng khiến hắn dần dần khôi phục tri giác, nhưng càng thêm nóng nghiêm trọng, căn bản nghe không thấy thanh âm người khác nói chuyên.

Vương Nhị Ny đau lòng, đem mặt dán lên gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Tứ Lang ca ca, huynh nhất định không có việc gì" Mấy ngày nay, cảnh chung sống với nhau hiện lên trong đầu nàng, nàng nghĩ một người tràn ngập tinh thần phấn chấn như vậy giờ lại nằm yên không tiếng động, thật không nói nên lời. Trong lòng càng khố sở, một giọt nước mặt nóng bỏng rơi xuống trên cố của Tống Tứ Lang... Tống Tứ Lang cả người run lên, tựa hồ có chút nóng, giật giật mí mắt, qua một hồi lâu, rốt cục chậm rãi mở mắt: "Nương tử?"