Quyển 3 - Chương 4: Khai Phù

Nộ khí xung thiên, Chỉnh hét lên rồi lao đến tung đòn nhắm thẳng vào người đó, không ngờ thân thủ ả ta quá nhanh nhẹn, lắc đầu nhẹ đã thấy vòng ra sau Chỉnh, bước từ từ đến phía cổng, chẳng thèm ngoái lại nhìn. Nghị thấy thế liền lao vào chặn lại, ả ta chỉ quay sang trừng mắt đã khiến cao thủ lục lâm Nguyễn Thanh Nghị nhũn ra như bột nhão, ngã quỵ xuống. Chỉnh nhớ lại Tuyết Hoa và số phận bạc mệnh của người thương, phen này một là chết, hai là đem pháp bảo về, quyết không thể về tay không, vừa nghĩ vậy thân thủ đã vận hết pháp khí, uốn người đá liền mấy tảng đá xanh lót sân thẳng về hướng người phụ nữ. Vốn dĩ đòn này cũng chẳng phải uy lực gì, ả ta dễ dàng né tránh, chỉ thấy gạch vừa lao đến, liền theo sau là Chỉnh cùng thân thủ phi phàm và đôi quyền trảo vung tới, Ấn Chú khai triển, trong Vong Hồn Gia Trú Thiên quyết đoạt mạng kẻ xâm nhập!

Quyền trảo và sát Chú vừa vung tới, thoáng chốc đã áp sát đầu ả, tựa như trong sát na đã thấy cảnh hộp sọ vỡ tung, nhưng trái lại, cánh tay Chỉnh như cứng đờ, hoảng sợ tột độ, Chỉnh rụt tay lại, vừa may tránh được một cú chém từ ả, tuy nhiên do đang ở trên không, lúc rụt tay về, Chỉnh tung chân ra trước, chân không tránh khỏi cú chém, bị phạt văng như dùng bảo kiếm chém chuối, đến khi Chỉnh tỉnh ra đã thấy chân đứt lìa ngọt xớt, văng ra phía xa!

Chỉnh nén đau, tuy nhiên pháp khí tụt thảm hại, không thể vận công mà chỉ đành vận khí bế huyệt cầm máu, nhìn trừng trừng ả lạ mặt đó: "Mi là ai?"

Chỉ thấy người phụ nữ đưa viên ngọc lên nhìn ngắm rồi quay sang Chỉnh, hỏi tại sao Chỉnh cũng muốn hai pháp bảo này, Chỉnh kể lại sự tình của Tuyết Hoa. Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Tính ra ta và ngươi giống nhau, hai vật này, ta chỉ cần Kim Ô Linh, niệm tình ngươi cũng là kẻ đau đớn trong tình trường, ta giao người viên Xuyên Giang Thổ Long Ngọc này", nói đoạn vứt viên ngọc về phía Chỉnh rồi bỏ đi, chừng chục bước chân mới cất tiếng trả lời: "Cứ gọi ta là Bà Sò!"

Phần Nghị dính phải thuật nhϊếp khí từ ánh mắt của Bà Sò, ngã lăn quay ra đất, lục phủ ngũ tạng như rối loạn, thổ huyết đến mấy lần, nhất thời thân thể cũng mềm nhũn ra, nhưng cũng gom chút sức tàn, cõng Chỉnh rời khỏi Chùa Chìm, vừa ra khỏi cửa thì ngũ tỏa dùng để tạo Thiên cũng bị vỡ tan tành, Chùa Chìm biến mất hẳn, chỉ thấy họ đang trong một vườn chuối, trước mặt là năm cái chum sành đựng tro cốt to bằng con gà, có thể đó là cốt của Phúc Nguyên Đại sư. Tuy không thể đem về Kim Ô Linh để hồi sinh Tuyết Hoa một ngày, nhưng ít ra cũng có ngọc, cả hai quay về cứu được cha Tuyết Hoa, sau đó Chỉnh nhờ người cầu siêu cho Tuyết Hoa sớm ngày siêu thoát.

Riêng phần Nghị thì sau đó vẫn tiếp tục tham gia lục lâm, săn lan đập miễu kinh qua không ít, kết giao với cả thập đệ tử của Lý tổ sư, uy danh lừng lẫy. Chỉnh thì lui về đinh rửa tay gác kiếm, tuy nhiên trước đó đã kịp hạ sát tên quan Pháp trả thù. Về sau, Chỉnh không còn đi nhiều như trước, lâu lắm mới làm một chuyến lấy tiền trang trải cuộc sống, mua một chiếc ghe chở gạo, thực chất cũng dùng để đi vòng quanh miền Tây bằng đường sông mà thôi, vừa kiếm sống vừa an hưởng tuổi già, chuyện lục lâm từ đó không màng đến nữa.

Ông Chỉnh Cụt kể xong, ai nghe cũng ngậm ngùi, sực nhớ lại chuyến đi Ca Lâu Thành vừa rồi cũng công cốc vào phút cuối, nhưng lần này tôi cảm giác mọi chuyện sẽ khác, nhìn anh Hùng cũng có thể cảm nhận được chuyện đó, giống như là nếu không cứu được Thông, anh thề không làm người vậy. Rượu thêm vài vòng nữa, ông Năm đánh khà một tiếng, bảo là đến giờ khai Phù, đám bọn tôi ai nghe cũng phấn khởi, ông Chỉnh bảo để ông dọn khoang máy, lấy chỗ thực hiện. Tôi không giấu nổi tò mò, hỏi ông Năm: "Ông ơi, Thiên Hổ khai Phù thì có gì ghê không ông?"

Ông Năm nhìn tôi trân trân: "Có chứ, lột da, nắn xương mày lại mà!"

Nghe ông Năm nói tôi thoáng giật mình kinh hãi, mọi người ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía tôi như xem thái độ tôi thế nào, hoặc sẽ cười nhạo tôi ghê lắm nếu tôi có sợ sệt. Nhưng đúng là sợ thật chứ chẳng đùa vì ánh mắt ông Năm nhìn vô cùng mãnh liệt, thần trí tôi khi đứng trước ông tựa như chú thỏ con bị gãy chân nằm van xin chúa sơn lâm tha mạng vậy. Ông Năm đứng dậy, bảo mọi người có thể ở đây hầu rượu Chỉnh Cụt, trong khi tôi sẽ đi theo ông xuống khoang bên dưới để bắt đầu tiến hành nghi thức khai Phù.

Anh Hùng và Sinh gật đầu đồng ý, riêng Tú Linh thì năn nỉ xin đi theo để học hỏi. Ông Năm đưa mắt nhìn Tú Linh, suy nghĩ gì đó thoáng qua rồi cũng cho cô theo, có thể vì Tú Linh là đệ tử chân truyền của Lục Tỷ, chuyện khai Phù này cô sẽ học hỏi nhanh, để sau này lục lâm không bị mai một thứ kỹ nghệ bí truyền uy dũng vô song. Trước khi đi, anh Hùng vỗ vai tôi một cái rồi nhìn bằng ánh mắt động viên, Sinh thì đưa thêm một ly rượu, họ làm tôi có cảm giác mình sắp đi vào núi đao biển lửa hoặc kinh qua mười tám tầng địa ngục không bằng.

Bên dưới cabin có một căn phòng khác, thường thì căn phòng này là nơi sinh hoạt chính trong ghe, sàn lót bằng những tấm gỗ dày được phủ nhiều lớp dầu nên rắn chắc vô cùng, phía dưới lớp sàn gỗ là nơi đặt máy, thường thì máy chạy sẽ rất nóng, tuy nhiên loại ghe chở gạo đặc thù của miền tây được thiết kế đặc biệt để khi ghe chạy, các luồng khí nhiệt tỏa ra từ máy sẽ được đẩy hết ra ngoài, nên là dù có giữa trưa vẫn có thể nằm ngủ được ngay trên lớp ván đó mà không thấy nóng bức gì cả. Lúc nhỏ, tôi nhớ là có một số người bạn của nội tôi thời nội còn chạy ghe thỉnh thoảng ghé qua nhà chơi, tôi được dịp xuống ghe tham quan, nay cũng gần hai mươi năm mới bước xuống khoang ghe một lần nữa, cảm xúc hết sức bồi hồi khó tả. Chỉ riêng việc chế tác gỗ, đóng những chiếc ghe như thế này cũng thấy cha ông ta đã nghiên cứu và hiểu rõ về gỗ thế nào, huống hồ gì lục lâm còn nắm cả những bí kỹ khủng hơn nữa, nghĩ tới thôi đã khiến da thịt tôi nóng ran lên vui sướиɠ, vì có lẽ ngày mai thôi, tôi sẽ có một năng lực hoàn toàn khác lạ.

Khoang này rộng chừng chín mét vuông, chính giữa có một cái chiếu hoa mới, thêu hình bạch hổ rất bắt mắt, bốn góc chiếu để đèn cầy màu trắng, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Cạnh chiếu có một cái nồi đất, bên trong đựng hỗn hợp gì đó có vẻ sền sệt như bùn nhão. Ông Năm quay sang tôi, bảo cởi hết quần áo ra, chỉ dùng cái khăn rằn che chỗ nhạy cảm rồi nằm ngửa ra chiếu. Tôi nghe xong mà điếng cả người, Tú Linh nhìn tôi xong thì lấy tay che miệng cười. Ông Năm thấy tôi ngơ ngác thì nghiêm mặt lại, bảo làm nhanh lên, thế là tôi cuống cuồng vớ lấy chiếc khăn, chui vào một góc "trút bỏ xiêm y". Tú Linh tuy quay mặt đi nhưng vẫn cười lớn lắm, chắc cũng làm anh Hùng với Sinh đang ngồi trên kia cảm thấy khó hiểu. Tôi vừa đặt lưng nằm xuống thì ông Năm lôi ra một cái túi vải ngả màu xám, bên trong là lỉnh kỉnh dụng cụ dao kéo đυ.c đẽo nhưng hình dạng rất khác, có lẽ được chế tác riêng cho chuyện khai Phù này mà thôi.

Tôi thấy ông đang sắp xếp lại thứ tự của đồ nghề, đặt chúng ngay ngắn bên phải và bên trái để lấy được một cách thuận tiện. Tú Linh nhìn không chớp mắt, có lẽ cô không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong nghi thức quan trọng này. Tôi hỏi ông Năm, có thật là sẽ lóc da xẻ thịt tôi không thì thấy ông chỉ trầm ngâm thở dài, mặt không cảm xúc. Sau khi sắp xếp mọi thứ vào vị trí, ông Năm đứng dậy, thắp nhang vào bàn thờ Bà Cậu trên ghe, sau đó khấn vái gì đó rất nhỏ mà tôi không tài nào nghe được, đoạn thì mới đem cả lư hương đó xuống, đặt bên sườn phải của tôi, ông thì quỳ gối kế bên tay trái tôi, đối diện với lư hương. Ông lấy ra một ít rượu gốc rửa tay, lau sạch bằng khăn trắng rồi nói: "Khai Thiên Hổ Phù có bốn bước: Duyệt, Kích, Chỉ và Khai. Kích lại bao gồm bốn bước là Điểm Nhãn, Hoạt Cốt, Hoán Nhục và Xử Trảo. Các bước này ngoại trừ Khai đều tiến hành trực tiếp trên da thịt, cho nên người có Phù cần giữ tâm bình tĩnh, hãy cứ nghĩ về cảm giác Thiên Hổ ở bên như trước đây là được, trong lúc tôi làm, cậu không được lên tiếng, hiểu chưa!" Tôi gật đầu không chút do dự, thứ do dự duy nhất là cơ thể nằm lồ lộ trong một khoang ghe chở gạo. Người nào nhìn vào chắc tưởng tôi đang chuẩn bị làm bùa ngải gì đó chứ không đùa.

Sau này tôi thấy rằng, Phù của lục lâm không phải là một thứ gì đó huyễn hoặc ma mị, mà nó có những cơ sở khoa học nhất định. Hãy nhớ lại lần anh Hùng triệu hồi Hộ Pháp, anh ấy có nói về nguyên khí của một lục lâm, nếu đủ trình độ thì có thể ngưng kết, cộng hưởng với sức mạnh tinh thần từ người thi triển mà Hộ Pháp tạo ra sẽ có những năng lực tương ứng. Lục lâm khá là kiêng kỵ khi sử dụng năng lượng của những thứ như linh hồn, ma quỷ, gọi chung là miễu biết hát. Vẫn có những lục lâm chuyên đi săn miễu về rồi bán lại, có thể dùng miễu để giữ nhà và một số công dụng khác, nhưng những người làm chuyện đó ít nhiều đều bị lục lâm xa lánh. Vậy một lục lâm không đủ nguyên khí thì cách gì để họ có được những năng lực như mong muốn? Thế là lục lâm tạo ra Phù.

Thành phần của Mộc Phù, tức là thứ để "đóng dấu" lên người, được tạo thành từ tinh khí của vật tạo Phù, ví dụ như Thiên Hổ này, hình dung dễ hiểu là khi kết tinh cả một con hổ có cục cao to cỡ lòng bàn tay, sau đó bằng một số cách thức bí truyền, người kết sẽ tạo ra sự liên kết giữa Mộc Phù và người được thụ Phù, tinh túy từ Mộc Phù được chuyển qua máu huyết, dần lớn lên bên trong cơ thể người được kết Phù, thú thật tôi chỉ tưởng tượng được, mình trông giống một siêu anh hùng có năng lực đột biến, kiểu kiểu vậy. Cho nên khi bị gọi là đạo sĩ thuật gia hay gì đó liên quan đến nhờ bùa ngải, tôi hơi khó chịu.

Quay trở lại nghi lễ khai phù, mặc dù cố gắng nghĩ về Thiên Hổ để giữ bình tĩnh nhưng tim tôi vẫn đập rất mạnh. Tú Linh cũng quỳ xuống kế bên ông Năm để ghi nhớ mọi thứ, ông Năm nhìn thẳng vào mắt tôi như để chắc chắn rằng tôi đã sẵn sàng, phần tâm lý thế là xong, giờ đến phần nghi thức.

Duyệt là bước đầu tiên. Như đã nói, Thiên Hổ Phù trên lưng tôi có kết cấu hoàn toàn khác biệt so với những Phù còn lại, lý do là gì thì tôi chưa biết chính xác, có thể là do năng lực của Thiên Hổ quá mạnh, ông bác tôi sợ là quá sức với một đứa yếu như tôi nên bày ra lắm công phu như thế chăng. Tú Linh có nói với tôi, kết cấu Thiên Hổ Phù có sáu lớp Chú, ba lớp Ấn rồi mới đến ba lớp Kết, Duyệt là nghi thức lần ngược lại cách làm của từng lớp đó, tựa như dùng đúng chìa khóa mới mở được ổ khóa, hiểu nôm na là trên lưng tôi có mười hai lớp khóa, ông Năm khi tiến hành Duyệt sẽ lần mò qua từng lớp để mở từng chìa. Bắt đầu Duyệt, ông bảo tôi ngồi dậy, chân và tay thả lỏng, lưng thẳng, mặt cúi xuống, hít thở phải đều đặn.

Do sợ sẽ có bước làm tôi đau, ông sai Tú Linh xông lên một ít trầm, đưa một cái khăn cho cắn răng lại nếu có đau. Ông Năm ngồi phía sau, tôi thấy ông với tay lấy một cây dao nhỏ, dẹp, đầu lưỡi có móc câu nhỏ, mặc dù đã cố bình tĩnh nhưng tôi vẫn không thôi tưởng tượng cảnh ông ấy xộc dao vào da thịt tôi mà rạch. Phần lưng, chỗ vết bớt bắt đầu cảm nhận được lưỡi dao chạm vào, nhưng có một thứ tôi không ngờ, đó là trước khi dùng dao rạch, ông đã chuẩn bị sẵn vô số kim, châm vào một số huyệt vị nào đó khiến da tôi nóng nhẹ, dao rạch vào không thấy đau nhói mà chỉ như kiến cắn. Phải chi ngày xưa mấy ông bác sĩ chích ngừa ở trường cũng làm cho mũi kim khi đâm vào nhẹ như vậy thì tốt biết mấy. Vừa tiến hành bước Duyệt, ông Năm nói với Tú Linh: "Biết bộ đồ nghề này của ai không? Của sư phụ con đó... bà ấy tặng ông hồi mấy chục năm trước lận, đến giờ vẫn còn xài êm dữ!" Nghe đến đó, Tú Linh bất giác quay sang nhìn vào những dao, kéo, kềm và kim nằm ngay ngắn trên chiếu, trong một thoáng tôi thấy cô như sắp khóc, có lẽ là nhớ về vị sư phụ đáng kính.

Thời gian chầm chậm trôi, khoảng hơn mười phút sau, "đàn kiến" tưởng tượng của tôi như ngừng cắn, ông Năm nói gọn lỏn: "Duyệt xong rồi, cậu nằm xuống đi!"

Nhìn biểu cảm của Tú Linh tôi cũng thấy được mức độ hoàn hảo trong từng động tác mà ông Năm thực hiện, thời gian có thể nói là không tưởng. Tuy nhiên có vẻ như Phù đã hư hoại nên ông khá trầm tư. Tiếp đến, ông Năm lấy một tấm vải màu đen trùm lên mặt tôi, sai Tú Linh bê trầm đến để kế bên, thổi hương trầm xông thẳng vào tấm vải làm mắt tôi cay xè. Bước tiếp theo là Kích, như lúc nãy ông Năm có nói, bước này là sẻ da, nắn thịt, bóp xương, vì thế nên ông ấy dùng vải che mắt và dùng trầm làm tôi thấy bớt đau. Thử nghĩ đến việc nhìn vào da thịt xương cốt mình bị người khác rạch, cắt, nắn lại thì bụng dạ làm sao không cồn cào cho được. Khi được nghe Tú Linh kể lại đầy đủ quá trình, ruột gan tôi như lộn ngược.

Đầu tiên là Điểm Nhãn. Ông Năm dùng hơn chục cây kim, mảnh như sợi tóc, châm thẳng qua lớp khăn, chạm nhẹ đến mí mắt mà không xuyên qua hoàn toàn để tránh đâm vào gây tổn thương nhãn cầu. Lúc đó tôi chỉ thấy mí mắt như có con gì đậu lên, rất nhẹ, ai ngờ đâu là những cây kim đang đâm vào một cách khéo léo, chính xác. Bước Điểm Nhãn đã xong, đến Hoạt Cốt, ông Năm dùng những cây dao hình bầu dục, lưỡi vô cùng mỏng, canh những điểm chuẩn trên xương ống tay, xương đùi, xương ống quyển rồi rạch một cách dứt khoát. Ở bước này, một số cây kim khác, to và thô hơn được dùng để kích hoạt thứ gì đó mà tôi không biết, nằm ở hai đầu ống xương. Tuy rạch da xẻ thịt là vậy, nhưng khi tôi tỉnh lại không hề thấy có dấu vết gì của máu cả, Tú Linh nói rằng ông ấy đã phong bế huyệt vị tuần hoàn gì gì đấy mà tôi chịu, không thể nhớ được mớ lý thuyết lùm xùm ấy của hàng rong cho được.

Những cây kim to bản ấy cắm thẳng vào đầu xương, nếu không có những bí thuật lục lâm thì có lẽ nãy giờ, ông Năm đang tra tấn tôi tàn bạo còn hơn cả thời trung cổ chứ nào có giúp đỡ gì đâu. Bước tiếp theo là Hoán Nhục, nôm na là thay thịt, tôi cứ nghĩ là thay thật, nhưng chỉ là thay theo nghĩa bóng thôi. Ở bước này, để tăng sự dẻo dai bền bỉ cho cơ bắp, người khai sẽ cung cấp cho nó nhiều máu hơn bằng cách kí©h thí©ɧ mạch máu phát triển. Cung cấp máu nhiều hơn? Bằng cách nào? Nó nằm ở bước Chỉ, tạm thời còn chưa đến. Hoán Nhục xong thì đến bước Xử Trảo, nghĩa là kéo vuốt. Lần này thì không bóng gió nữa mà là kéo thật. Mười đầu ngón tay và ngón chân được châm kim định huyệt vị, rạch da, dùng kìm bóp đầu xương rồi bôi thuốc vào cho xương ở đó trở nên cứng chắc, liên kết hoàn hảo với cơ thể. Tôi thề là nếu lúc ấy mà không bị trùm khăn lên đầu, khi thấy ông Năm làm bước Xử Trảo này chắc tôi bĩnh ra quần chứ chẳng đùa!

Xử Trảo xong là đến bước cuối cùng: Chỉ. Ở giai đoạn này, ông Năm "bóp tim" tôi đúng nghĩa đen, kết hợp với dùng kim châm để đả thông kinh mạch, mở rộng tim làm nó căng phồng, lượng máu bơm một lần đến các cơ sẽ nhiều lên.

Các bước được tiến hành xong, ông Năm đỡ tôi dậy, khăn trùm vẫn được giữ trên mặt, tôi không biết chính xác ông ấy đang làm gì, chỉ cảm nhận được da thịt mình đang được khâu lại, sau đó thì dùng thứ bột nhão đã chuẩn bị sẵn bôi lên khắp người tôi. Một cảm giác mát lạnh khoan khoái dễ chịu vô cùng lan tỏa khắp cơ thể, khi ông Năm đặt tôi nằm xuống cũng là lúc tôi thϊếp đi không biết gì nữa.

Trong giấc ngủ, tôi như chìm vào một không gian màu xanh lá, từ trong sâu thẳm của không gian ấy, tôi thấy ánh mắt của một con hổ như đốm lửa sáng bừng lên, nhìn thẳng vào tôi, không hề có ác ý, nó chỉ như một vị chúa sơn lâm đang chễm chệ quan sát thần dân bên dưới. Không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ muốn bơi lại gần đôi mắt hổ ấy, đôi mắt mãnh liệt uy dũng oai linh chỉ để vuốt ve người bạn đồng hành hơn hai mươi năm với tôi, một cách thầm lặng, và rồi nói lời cám ơn.

Tiếng rao của những xuồng chở rau quả, cá tôm mà dân ở đây gọi là "xuồng đồ tươi" đánh thức tôi dậy. Cảm giác đầu tiên là sự nhẹ nhõm, cơ thể tựa như chỉ làm bằng bông, mềm mại, tôi có thể cảm nhận đầy đủ xúc giác ở từng vị trí, miếng gỗ chỗ ngón cái chân phải hơi lồi hơn so với chỗ ngón áp út bàn tay trái tôi đang đặt, đốt xương sống thứ mười hai từ cổ đếm xuống đang nằm cộm hơn chừng vài phân so với phần xương chậu, thí dụ vậy.

Tôi đứng dậy, loay hoay mặc đồ lại thì thấy thứ bột nhão ông Năm thoa lên mình tôi tối qua có vẻ như đã thấm hết vào da thịt, có những vết thẹo rất nhỏ, mờ, chạy dọc tay và chân, tôi đoán nó là phần còn lại của quá trình rạch da xẻ thịt. Một cảm giác thật khó tả đang dâng trào trong người, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa trải qua.

Đứng trong khoang máy nhìn qua cửa sổ, khung cảnh hiện ra trước mắt tôi tựa hồ như gấp đôi lượng màu sắc vốn có, tai tôi nghe được rõ rệt hàng trăm giọng nói đang rao bán, trả giá; mắt tôi nheo lại cũng có thể thấy tổ chim trên ngọn dừa cách cả trăm mét có bao nhiêu chú chim non; cảm giác như mọi thứ xung quanh đều chuyển động với những nhịp điệu tôi hoàn toàn có thể dự đoán được. Tôi bất giác lấy tay sờ lên cơ thể mình, không tin nổi mình có thể làm được những chuyện như vừa rồi, có thể nói khả năng quan sát của Thiên Hổ đã được kích hoạt thành công, chỉ có khả năng tấn công thì chưa biết ra sao mà thôi.

Tôi mặc lại quần áo rồi lên cabin thì thấy mọi người đều có mặt đủ cả và đang dùng trà, riêng Sinh vẫn thấy nó tu chai Gò Đen, thú thực là đôi khi tôi thắc mắc không biết nó có đang giấu diếm luyện loại bí kíp gì không sao cứ uống không ngừng nghỉ như vậy. Thấy tôi lên, ông Năm bảo ngồi kế bên ông ấy, anh Hùng rót một ly trà đưa cho tôi, hỏi: "Mày thấy sao rồi? Có gì khác không?" Tôi khẽ gật đầu, bảo là khác biệt nhiều thứ lắm.

Ông Năm rít một hơi thuốc, nói: "Nhưng uổng một chỗ là Phù bị khuyết mất một mảng về tấn công, không thì cậu sẽ còn mạnh hơn nữa, nhưng không sao, vẫn còn một cơ hội, nếu như cậu thực sự thuần phục được nó. Về cơ bản thì Phù lúc nào cũng có nguồn năng lượng nhiều hơn những gì mà người được kết có thể lấy, giống như cái kho khổng lồ, cần thì cứ vào lấy đồ mà thôi."

Ông Năm chỉ nói đến đó, còn việc làm thế nào để thực sự thuần phục Thiên Hổ thì ông không nói. Ông Chỉnh nãy giờ im lặng, ánh mắt trầm ngâm xa xăm, cũng nói rằng chuyến này ông và Năm Tràm cũng rất muốn cùng bọn tôi đi, nhưng dòng chảy của lục lâm đã sắp đặt một nhiệm vụ khác cho hai người họ, nên chỉ biết hy vọng cả đám sẽ an toàn quay trở lại, dĩ nhiên khi đó thì nhớ đến lục quán ăn mừng. Ông Chỉnh cũng nhắc về việc, theo tính toán chính xác của mình, Cửu Long Đỉnh đảo chiều đã tác động ghê gớm lên thân thể Xà Niêng của Thông, nếu sau đó chưa đem ngọc về được, e là Thông sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại hình dáng con người. Có thể trong chuyến đi này, bọn tôi sẽ tìm ra nhiều manh mối động trời về những gì thực sự đang diễn ra trong thế giới lục lâm. Tôi đồ rằng nó phải là thứ gì đó ghê gớm khủng khϊếp lắm, đến độ hai vị tiền bối này không tin nó là sự thật cho nên cứ lảng tránh không nói thẳng. Sau lời ấy của ông Chỉnh, chúng tôi ai cũng im lặng hút thuốc, cabin thoáng gió mà khói vẫn bốc nghi ngút dày đặc, khiến nơi này trông như bồng lai tiên cảnh.

Có vẻ Tú Linh cũng đã kể lại quá trình khai Phù tối qua của tôi nên chẳng ai hỏi gì thêm, nhìn thì họ trông bình thản, nhưng ánh mắt ai cũng đầy giông tố. Nói thêm vài câu, anh Hùng hỏi: "Nghe chuyện hai chú đại chiến với Bà Sò, con có thắc mắc, nói ra hai chú đừng chê cười." Chỉnh Cụt gật đầu cười hề hề, bảo cứ hỏi tự nhiên. Anh Hùng tiếp: "Rõ ràng lúc giao chiến, Bà Sò đã tác dụng trực tiếp lên thân thể của hai chú bằng khí lực và cả tác động tay chân, nếu hai chú đã có được những Hộ Pháp và bí kíp tầm cỡ như Đề Thính Niệm Câu, vậy thì tại sao thế trận nghiêng hẳng tuyệt đối về phía bà ta như vậy?"

Ông Năm nhìn qua Chỉnh Cụt, nhấp ngụm trà rồi giải thích: "Mấy đứa có đánh nhau với lục lâm khác bao giờ chưa?"

Anh Hùng, Sinh và Tú Linh dĩ nhiên không hề thiếu trải nghiệm đó. Anh Hùng kể lại chuyện Sáu Nghĩa và Lăng Trì Nương Nương. Chỉnh Cụt gật gù, nói tiếp lời ông Năm: "Lục lâm đánh nhau như cơm bữa, dùng thể thuật như võ, dao, rựa, búa là nhiều. Tuy nhiên còn một cách khác, là dùng Khí và Chú."

Vẻ mặt bọn tôi ngây ra. Sinh hỏi: "Thưa hai chú, đập miễu con biết có tứ diệt ma, con tưởng Chú chỉ dùng để trị miễu biết hát thôi chứ, áp dụng lên người sống đâu có được."

Năm Tràm đáp: "Đúng vậy, Chú trong tứ diệt ma tuy uy lực vô biên, nhưng nếu đánh vào người sống bình thường thì không hề hấn gì cả, vấn đề nằm ở chỗ âm và dương. Muốn diệt miễu biết hát, tức là diệt âm, thì dùng dương, vậy thì muốn diệt dương, chỉ cần dùng âm."

Anh Hùng nói: "Hai chú nói con thấy có vẻ dễ quá, nhưng làm sao bọn con có thể áp dụng cách đánh đó được? Bọn con chỉ toàn dương khí, lấy đâu ra âm khí, chưa kể là Chú của âm khí nó như thế nào?"

Năm Tràm đáp: "Có câu dương lên đến đỉnh thì lại trở thành âm, âm lên quá lại ra dương, giống như ngày và đêm mà thôi. Cái này bây phải từ từ mới dùng được. m Chú dùng thì muôn hình vạn trạng, có một số đòn m Chú, cách vận hành y hệt Chú tứ diệt ma, ví dụ như Đại Hắc Thiên hoặc Thiên Thủ Hàng Ma Sát, quan trọng là phát được âm khí vào tay, đòn chưởng hoặc xỉa khi ấy uy lực hơn rất nhiều. Thú thực bọn ta sau đợt chạm trán với Bà Sò mới bắt đầu tìm hiểu về cái thứ ấy, vì vốn dĩ lục lâm đâu phải ai cũng có khí lực dồi dào để mà muốn chuyển âm qua dương dương qua âm là chuyển."

Mọi người lại trầm ngâm, lát sau thì Tú Linh hỏi: "Vậy trong U Minh đó, ngoài Bà Sò và quái thú ra thì còn ai khác nguy hiểm nữa không hai chú?"

Chỉnh Cụt nhấp ngụm trà, thả khói ra, nói: "Có chứ, lõi rừng được mệnh danh là thiên hạ của hai người, Bà Sò và một ông lão, tên là Hai Quang, lục lâm ngày xưa gọi ông ta là Quang Lửa, vì tính ổng rất nóng, không hề biết đến hai chữ "nhường nhịn".

Anh Hùng hỏi: "Nói như chú, thế thì hai người đó hẳn phải là hàng đại cao thủ, tại sao họ lại chỉ sống trong đó mà lục lâm bên ngoài đều không nghe tiếng?"

"Từ thời bọn ta thì họ đã là đại cao thủ rồi, nghe đâu do ân oán, Bà Sò gϊếŧ cả nhà của Quang Lửa nên họ có thù không đội trời chung. Người khác thì đồn ngày xưa họ là tình nhân, vì yêu quá hóa hận khi Quang Lửa lấy vợ, Bà Sò gần như hóa điên, nói chung giả thuyết đồn thổi thì nhiều lắm, thực hư thì không biết thế nào mà thôi!"

Chỉnh Cụt tiếp lời: "Nói vậy chứ cũng có một khả năng, việc họ ở lại vùng đất có Con Đường lục lâm ấy, e cũng có thể để bảo vệ một bí mật gì đó hoặc ngăn thứ gì khủng khϊếp trong ấy thoát ra ngoài, cũng có thể lắm chứ..."

Bọn tôi im lặng, bắt đầu nghiệm lại những gì Năm Tràm nói, Sinh cứ nhìn vào tay nó suốt, trông như đang muốn thử lắm rồi. Nói chuyện phiếm thêm vài câu, anh Hùng đứng lên từ giã hai vị tiền bối, không quên cảm ơn sâu sắc sự giúp đỡ của họ, hẹn ngày tái ngộ. Ông Năm không nói không rằng, chỉ mỉm cười rồi khoát tay ra hiệu cho bọn tôi cứ đi đi, những lúc như thế này, tôi chả thấy lục lâm nói nhiều bao giờ.

Chúng tôi đi theo hướng đã được ông Năm chỉ cho anh Hùng một chốc sau đã quay trở ra đường lớn, xe tiếp tục nhắm hướng thành phố Cà Mau, chạy bon bon giữa hai bên ruộng đồng bát ngát.

Lúc tôi còn chưa thức, anh Hùng có một cuộc trao đổi chóng vánh với ông Chỉnh và ông Năm. Nội dung cũng chẳng có nhiều, nhưng đều là những manh mối đáng giá. Chuyến đi này của bọn tôi phụ thuộc rất lớn vào một người ở thành phố Cà Mau, người này hành tung bí ẩn, tên thường thay đổi nên hai ông cũng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ nói chung chung là hãy đi tìm một thả diều ẩn danh ở thành phố Cà Mau. Ông ta có lẽ đã già rồi, nhưng kiến thức về cách tiến vào Lõi rừng U Minh là chìa khóa hết sức quan trọng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người ngoài.