Quyển 3 - Chương 5: Sự việc ở quán nhậu

Từ Vĩnh Tường đến Cà Mau mất hơn ba giờ chạy xe, anh Hùng chọn Quốc lộ Quản Lộ - Phụng Hiệp vì cung đường này thông thoáng, xe lớn cũng có nhưng cơ bản là đường khá rộng, việc di chuyển nhờ đó mà thuận lợi hơn so với Quốc lộ 1A rất nhiều. Đoạn Quản Lộ - Phụng Hiệp đi qua bốn tỉnh Hậu Giang, Sóc Trăng, Bạc Liêu và Cà Mau chạy song song với tuyến kênh cùng tên, điểm bắt đầu là Thị xã Ngã Bảy, điểm kết thúc là Thành phố Cà Mau. Tuyến đường này là đường tránh, kết thúc một khoảng thời gian độc tôn của Quốc lộ 1A.

Ở những đoạn có nhà dân, dễ dàng thấy được cuộc sống chân chất nghĩa là như thế nào, ở đâu cây cũng mọc đầy, che kín những quán cà phê, tiệm tạp hóa hoặc đơn giản là nhà ở bình thường. Người dân đi đường thấy một đám nam thanh nữ tú như chúng tôi cưỡi xe tay côn phóng ngang thể nào cũng trề môi bảo: "Chắc lại là dân đi phượt...", họ ném những ánh nhìn theo đủ kiểu cảm xúc, người thì ngán ngẳm, kẻ thì tò mò, cũng có vài đứa trẻ phấn khích chạy ra xem, vẫy vẫy những bàn tay nhỏ bé chào bọn tôi.

Nhưng thứ làm tôi mê mẩn nhất vẫn là ruộng đồng bạt ngàn hai bên đường, "cò bay thẳng cánh" được trả về đúng với nghĩa đen của nó, gió đưa mùi đồng đồng làm tôi ngất ngây, ánh sáng dịu dàng của buổi chiều, mặt trời in một màu vàng cam lên nền trời xanh rồi phản chiếu xuống bầy bò đang ăn cỏ ở phía xa xa. Tôi gỡ cặp kính đen xuống, phóng ánh nhìn về một dãy xanh biếc mà không khỏi ngỡ ngàng. Ôi sao đất nước tôi đẹp đến thế!

Vừa ra khỏi Quản Lộ - Phụng Hiệp, chúng tôi chạy thẳng về vòng xoay tượng đài Hùng Vương, đậu xe lại đợi anh Hùng điện thoại cho một người bạn để hỏi đường, chủ yếu là tìm về khu thường có lục lâm lui tới. Việc này, lúc tôi đổi tay chạy xe cho Tú Linh chở Sinh, tôi có hỏi anh Hùng tiến vào U Minh như thế nào, vì không cần nói cũng biết, cái Lõi - Con Đường của lục lâm tất nhiên không nằm ở bìa rừng rồi. Anh bảo: "Mấy năm trước anh có nhận kèo đập miễu ở Cà Mau, nhưng trên đường đi, vừa tới Bạc Liêu thì người ta điện thoại báo là đã tự lo liệu được nên anh đi về. Nói thẳng ra là anh không rành đường Cà Mau lắm, anh có một người bạn ngày xưa từng đi bán thịt ở Đất Mũi, giờ nó đi Nha Trang rồi, nhưng tới nơi điện thoại hỏi nó một cái là được. Chúng ta sẽ ở thành phố Cà Mau một đêm để thu thập thông tin, tiến vào U Minh mà không biết gì về nó chẳng khác nào đi tự tử."

Người bạn của anh Hùng tên Tâm, hai người bọn họ nói chuyện rất lâu, chí chóe cả một con đường, tôi đoán cũng là bạn thân gì lắm đây. Lát sau, Tâm bảo anh Hùng dẫn cả bọn tới đường Phạm Văn Kỳ, bên phải là bờ sông, bên trái nhìn trên cao có một còng bốn táng lá to, rẽ vào rồi chạy đến cuối đường, ở đó có một cái chòi, dùng lục ngữ là sẽ vào được bên trong. Làm theo lời chỉ dẫn của Tâm, chúng tôi tìm đến con đường nọ, con lươn cắt nó làm hai, với hàng cây ngòi viết mọc lên chính giữa. Tin tôi đi khi tôi nói chúng ta sẽ phát hiện mình đang ở khu vực của lục lâm, không có bảng chỉ dẫn hay tín hiệu gì cả mà là cảm giác, một đường lạnh ngắt khẽ chạy trên sống lưng khi chúng tôi vừa dựng xe xuống. Những người đi vào đi ra không ai nhìn ai, cũng không ai bắt chuyện với ai. Có đến hơn mấy chục con người mà cả con đường im lặng đến đáng sợ.

Cái chòi mà anh Tâm chỉ nằm khuất sau một đống rác, mùi hôi thối in ỉnh bốc lên làm tôi khó chịu vô cùng, Thiên Hổ và tôi đã hòa thành một nên điều này cũng không khó hiểu lắm. Trong chòi có một ông lão râu kẽm đang ngồi trùm mền trên võng, cái chân ông thò xuống đất, đong đưa qua lại, trước mặt chúng tôi có một cánh cửa nhỏ, phía sau vang lên tiếng động ồn ào. Vừa thấy ông ta anh Hùng đã lên tiếng: "Thần sông, thần núi hôm nay mới được gặp thần rừng, người đi trồng lan cần có cánh ong để liệng ngang mặt hồ."

Ông lão trả lời mà không thèm nhìn bọn chúng tôi: "Người đi trồng lan cứ vào tìm chân ghế mà đυ.c đẽo, thần rừng không lo chuyện cánh ong giùm được."

Anh Hùng thở dài, cám ơn ông lão rồi bảo chúng tôi đi theo anh. Ông lão nói xong cũng ngồi dậy, ông lấy một khúc gỗ ra rồi dùng nó để đẩy cánh cửa trước mặt, ánh đèn vàng hắt ra ngoài, khi chúng tôi vừa vào trong liền nghe tiếng cửa khép lại. Riêng phần tôi vì cảm thấy phấn khích khi lần đầu tiên bước vào hàng quán của lục lâm nên đã tiến lên đi đầu từ lúc nào, cảnh tượng trước mắt thật khiến tôi không thất vọng. Trần quán khá thấp, thứ ánh sáng vàng hắt ra lúc nãy không phải là từ bóng đèn như tôi tưởng mà là những cái lọ trong suốt, bên trong có một sinh vật hình thù giống con đom đóm nhưng to hơn rất nhiều đang bay qua bay lại, có khoảng hơn hai chục cái lọ như vậy.

Bên trong để khoảng mười lăm chiếc bàn, mười trong số đó đã có khách ngồi, họ chẳng để tâm khi chúng tôi tới mà chỉ lo ăn mồi, uống rượu và trò chuyện. Phía sau quán có một cái quầy, người phụ nữ nhìn chúng tôi chằm chằm, chắc đợi chúng tôi kiếm bàn ngồi xuống để ra phục vụ, phía sau bà ta là cái kệ rượu đủ màu sắc, trong những chai rượu đó tôi thấy ngâm những con vật mà tôi chỉ nêu tên được rắn, rết, bò cạp, còn hàng chục sinh vật hình thù kỳ quái khác thì tôi chịu. Chẳng biết anh Hùng sẽ gọi loại nào cho cả bọn nữa.

Nói về những nhóm lục lâm đang ngồi ăn nhậu, nam có nữ có, đủ số tuổi, chiều cao, cân nặng, một bàn nhậu vậy có khoảng ba đến bốn người. Cách ăn vận của họ hết sức đơn giản, áo khoác da hoặc kaki, quần dài với ủng cao gần tới đầu gối, ba lô bộ binh để vất vưởng dưới đất, nói nôm na là chẳng khác gì cách ăn mặc của chúng tôi. Thấp thoáng ở cánh tay, cần cổ của họ tôi thấy những hình xăm, những đoạn kinh văn, tôi lay lay vai thằng Sinh khi thấy một ông anh có xăm Phục Ma Chú y chang nó, nó chửi tôi bảo đừng có tọc mạch, kẻo mang họa cho cả bọn.

Anh Hùng châm điếu thuốc rồi kêu cả bọn tiến về chiếc bàn gần cái quầy để ngồi, có vài ánh mắt liếc về phía anh khi chúng tôi băng qua con đường chính giữa quán, chắc họ biết hoặc có nghe về anh. Một số ánh mắt khác thì trộm nhìn Tú Linh, nguyên do thì khác hẳn, thấy gái đẹp thì nhìn thôi, tôi cũng chẳng trách họ được. Nếu bỏ cái tính đanh đá thì chắc tôi cũng chết mê chết mệt cô ta rồi, mà ngay cả khi chuyện đó là thật, có cho tôi tiền tôi cũng không bao giờ đυ.ng tới người con gái của anh em, nhất là đối với người tôi hết mực kính trọng và nể phục như anh Hùng.

Thấy chúng tôi vừa ngồi xuống, người phụ nữ đứng quầy đã lật đật chạy ra với nụ cười tươi như hoa, bà ta đặt cái menu xuống, chưa đợi chúng tôi mở nó ra đã liến thoắng giới thiệu mấy món đặt biệt trước. Tôi nghe bà ta nói mà chẳng nhận ra được món nào cả, nào là Tích Lĩnh núi ngâm củ cải, rắn hổ mây xào ớt đùi gà, thịt cá Trèo bắt ở Vực đá Trường Sa, vân vân và mây mây. Anh Hùng gọi vài món, cộng thêm hai lít Định Sơn Tửu mà bác Năm Tràm giới thiệu hôm trước, chủ quán nghe xong lắc đầu bảo cái đó độc quyền của ông Năm, bà ta nào dám bán. Thất vọng, anh Hùng kêu cứ đem rượu ngâm thằn lằn đá là được rồi. Bà ta cười, bảo cả bọn thông cảm, trước khi bà ta quay đi anh Hùng gọi vọng lại nói: "Ong bay phập phồng ngoài rìa U Minh, liệu có con nào liệng ngang mặt hồ?"

Anh Hùng vừa dứt lời, tôi cảm giác như ánh mắt của những người đang ngồi nhậu trong một tíc tắc liếc sang bàn bọn tôi, nụ cười trên môi bà chủ cũng tắt hẳn, thay vào đó là khuôn mặt lo lắng kèm chút tò mò. Bà ta nhanh chóng quay lại rồi ngồi xuống chung với chúng tôi rồi nói rất khẽ: "Tụi mày tính đi vào U Minh à? Chèn ơi, đám lục lâm chúng mày mà nói đi U Minh tất nhiên không phải đi du lịch bìa rừng rồi. Tìm gì trong đó à, nói chế mày nghe, nghe xong chế chỉ đường cho."

Tú Linh khẽ nhếch mép với cách xưng hô quen thuộc này, Sinh thì trợn mắt tỏ vẻ ngao ngán, nó bỏ ra sau, tìm một người phục vụ khác, bảo anh ta tức tốc đem cho nó một chai Gò Đen, đoạn ngồi uống một hơi. Bà chủ nhìn nó, vẻ hơi khó chịu, định trách gì đó thì đã bị anh Hùng kêu: "Dì ơi, à nhầm, chế ơi, lục lâm hành sự không tiết lộ, cũng không chen vào chuyện của nhau. Chế kiếm giúp thằng em này một cặp cánh ong, bao nhiêu thằng em cũng trả."

Bà ta trề môi, đổi tư thế ngồi: "Xời, tiền bạc chế không thiếu, chuyện kể mới có giá. Chế nhìn chú em chắc cũng không phải dạng mới vào nghề, kể đi, mồi nhậu hôm nay coi như chế đãi!"

Tôi nghe đến đó thì bật ngửa, làm gì dễ vậy, anh Hùng cũng có cùng suy nghĩ: "Thằng em cũng là dân tay mơ thôi chế, nếu không được thì thôi. Còn mồi nhậu, có ăn có trả chế ơi, thằng em không muốn nhận."

Bà chủ nghe xong vỗ đùi thất vọng, đứng bật dậy bỏ đi, không quên nói đỏng lại: "Chế định cạy miệng coi mày có nói không, sau đó còn biết đường mà khuyên nhủ. Đi tìm đường chết không có hay đâu chú em, chế khuyên thật, từ bỏ ý định đi là vừa."

Anh Hùng cười cho qua chuyện rồi quay sang nói với bọn tôi cứ từ từ không có gì phải vội, nếu cùng đường quá thì anh lại nhờ Tâm liên hệ giùm tay thả diều nào đó, chủ yếu là phải vào được U Minh trước, bị lay động bởi mấy lời của những người chưa từng bước vào U Minh là không tốt. Tôi thấy cũng đúng, anh Hùng sẽ không làm chuyện hại đến an nguy của cả đội, có khi anh vẫn còn giấu bài mới dám nói tự tin như vậy. Mà nếu không thì cả đoàn đều nhất quyết phải vào được U Minh, Sinh và Tú Linh ai cũng muốn cứu anh Thông, tôi thì anh Hùng đi đâu tôi đi đó mà. Với lại, đêm nay còn dài, chưa hết đêm thì không nên vội thức giấc.

Vài phút sau, mặt bàn trước chúng tôi đã chất đầy mồi nhậu, chai rượu ngâm con thằn lằn to đùng vơi dần theo những cái gắp đũa. Công nhận món nào cũng ngon, lại thêm vị rượu chút cay, chút chua, vừa ực xuống cổ họng thì để lại dư vị ngọt lịm làm tôi uống mãi mà không thấy say, đến lúc cơn say ập đến đột ngột mới biết đã hết gần hết hai lít. Khách cũng đã về phân nữa, lúc này đầu tôi hơi quay, chân mày đau nhức vì men nên tôi xin anh Hùng ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Anh hỏi tôi nhớ câu lục ngữ lúc nãy anh nói với ông già ngồi võng không, tôi nói nhớ nhưng anh bắt tôi đọc lại một lần mới cho tôi đi.

Đã gần mười một giờ đêm nên không khí có kèm chút hơi lạnh, đầu lưỡi tôi vẫn còn dính chút rượu nên hít vào thấy lòng phổi biểu tình. Đang khua hai cánh tay vào không khí để cho cơ thể có chút vận động, bỗng tôi thấy có một nhóm người đứng thành vòng tròn ở phía xa. Nhìn bộ dạng chắc không phải là lục lâm, hay là người dân đi lạc, lẫn giữa những chuyển động khua tay khua chân của họ còn có tiếng chửi bởi như đang xích mích với nhau. Sẵn dịp cũng muốn thử Thiên Hổ, tôi đặt hai ngón tay lên chân mày, những đường chỉ vàng bắt đầu hiện ra, con đường không có đèn chiếu giờ rõ mồn một, cảnh tượng trước mắt làm tôi hết cả hồn: thì ra là một đám côn đồ, chúng đang vây quanh một cô gái, định giở trò đồϊ ҍạϊ .

Tôi quay sang ông lão, thấy ông ta đã nhắm mắt ngáy khò tự lúc nào mất rồi, tôi chửi thề vài tiếng, giờ quay vô trong kêu bọn anh Hùng chắc cô gái đẻ con luôn rồi. Nghĩ vậy tôi liền tức tốc phóng về phía đó, cô gái hét lên thất thanh làm bước chân tôi càng nhanh hơn, mắt của Thiên Hổ tôi vẫn giữ nguyên, thấy đám thanh niên gồm có bốn thằng, ăn mặc cũng đường hoàng mà làm chuyện thương thiên hại lý, hôm nay gặp Thiên Hổ tôi đây coi như là bọn nó xui xẻo rồi. Vừa phóng xuống con lươn, tôi đã lập tức thu hút sự chú ý của bọn côn đồ, bọn nó thấy tôi mà không chút nao núng, thằng nhỏ con nhất nhưng hổ báo nhất chỉ về phía tôi, chửi thề rồi bảo tôi đi chỗ khác chơi. Tôi vốn cũng chẳng muốn thương thuyết gì với lũ vô lại này làm gì, tôi hạ thấp trọng tâm, lập tức tiếng gầm của Thiên Hổ vang lên dậy cả một trời làm bọn kia trợn mắt, dè chừng hết mấy phép, cô gái thì ngồi nhắm tít cả mắt, bịt tai lại, như muốn hét mà không thành lời vậy.

Vẫn là thằng nhỏ con, nó nhổ nước bọt, liên tục giục hai thằng to con xông lên, dường như chúng là "cấp dưới" của nó hay sao đó nên nghe theo răm rắp, một thằng tả, một thằng hữu xông lên định bóp chặt vòng vây với tôi nhưng bị tôi bắt bài. Trong lúc trọng tâm vẫn đang hạ thấp, tôi phóng một cái, cả cơ thể cách mặt đất gần một mét làm cho hai thằng vung tay đánh hụt, khi đáp xuống tôi tặng mỗi thằng một đạp ngay bản mặt, xui cho tôi chúng đã giơ tay lên đỡ kịp đòn đó. Chúng lùi lại chỉ cỡ nữa bước, lúc này thì hai thằng còn lại cũng đã xông lên, chúng liên tục ra đòn, hết đấm, đá, tóm, gạt chân đủ cả nhưng tôi né bằng hết. Tiếng chửi thề của bốn thằng côn đồ vang vọng cả một khúc đường, thân thủ của đám ất ơ này mà đem so với Thiên Hổ của tôi thì chỉ là hạng muỗi mòng, tiếc rằng mỗi lần ra đòn lực đánh vẫn chưa đủ mạnh. Tôi thấy tức trong người nên mới để lộ sơ hở, bị một trong hai thằng to con tóm được, nó to chắc cỡ gấp đôi tôi nên vòng tay nó vừa siết vào tôi đã như muốn mất thở.

Tôi lập tức hóp người lại, biết được càng vùng vẫy sẽ càng bị siết chặt, nhất là ba thằng còn lại đã đứng trước mặt, mồm chúng vẫn chưa thôi chửi thề, thằng nhỏ con bước lên đầu tiên, nó vung nắm đấm định thoi vào mặt tôi nhưng tôi đã hóp cơ thể đủ nhỏ, cộng thêm sự nhanh nhẹn từ Thiên Hổ nên đã né được đòn của nó, nó đấm tôi hụt nên điểm đến của cú đấm lại ngay vào bộ hạ của thằng to con làm thằng này gục xuống, nó ôm "của quý" của mình lăn qua lăn lại trên mặt đất. Tôi cười hê hê vài tiếng, chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì lại bị thằng to con còn lại tóm. Mẹ nó, tôi công nhận mình chiến đấu được nhưng kinh nghiệm thì quả thật thiếu rất nhiều, sau này vào U Minh phải cẩn thận hơn mới được. Ý nghĩ đó lập tức bị dập tắt khi thằng nhỏ con nhất giờ đã móc ra một dao bấm, ánh mắt nó đanh lại, kiểu như đang điên máu lắm. Chết thật, nó đã xông xông về chỗ tôi, biết rằng chơi lại bài cũ sẽ không được tôi lập tức nhúng người, lấy đà bật lên vừa né kịp nhát dao chí mạng. Thằng to con này cũng không vừa, khi tôi vừa bật người lên nó đã kịp đổi tư thế, lập tức quật tôi xuống làm đầu tôi đập vào đất đau nhói, mắt nổi đom đóm, mọi vật xung quanh mờ dần.

Tôi lom khom ngồi dậy, thằng to con bị đánh vào hạ bộ giờ đã đứng lên được, nó nhìn tôi rồi tuôn ra những câu chửi khó nghe vô cùng. Thằng to con vừa quật tôi xuống đã tiện tay tóm cổ tôi, nó lật người tôi lại, tôi cố lấy tay lau mắt nhưng vô ích. Thời điểm mà cả bốn thằng đứng vây quanh tôi, một trong số chúng lại mang theo vũ khí, cũng chính là thời điểm tôi nhận ra: mình đã quá ngây thơ, ỷ lại vào sức mạnh của Thiên Hổ mà khinh địch và sắp phải đối mặt với hậu quả. Thằng nhỏ con nhất gọi thằng bị đánh vào bộ hạ lúc nãy rồi đưa cây dao bấm cho nó, thằng kia nhận dao mà vẻ mặt mang đầy phấn khởi kèm chút sát khí, nó vung cây dao lên không trung trong lúc tôi còn quá đau đầu để phản ứng lại.

Nhưng tôi biết tôi không cần phải làm quá vấn đề như thế, chỉ cần sau này hành động kỹ càng hơn là được. Bởi vì đúng lúc cây dao sắp ghim vào bụng tôi thì một tiếng xé gió sau lưng vang lên, là thằng Sinh, nó phóng lên cho một cước vào bụng thằng to con cầm dao làm thằng này gục xuống, bất tỉnh ngay tức khắc. Ánh mắt thằng nhỏ con biến sắc, ngay lúc này, từ phía bóng tối vang lên giọng nói của anh Hùng: "Đại ca, có chút hiểu lầm thôi mà, đâu cần đánh em tôi như vậy, hai bên vào quán làm cốc rượu, dĩ hoà vi quý."

Vừa thấy anh Hùng, ba thằng côn đồ liền lùi lại mấy bước, anh đang ngậm thuốc, hai tay cho vào túi quần, phía sau anh là Tú Linh đang đứng khoanh tay, ánh nhìn cô ta dành cho tôi đầy trách móc. Lúc này, tôi mới nghe giọng thằng Sinh: "Năm thần có cái gì đó quên mẹ lục ngữ rồi, bọn mày muốn sao?"

Thằng nhỏ con này và đàn em của nó cũng không phải dạng nhút nhát, vừa nghe xong câu đó, mặc dù chúng có hơi bối rối nhưng vẫn nhìn anh Hùng trân trân. Bây giờ nó mới chịu lên tiếng, giọng nói eo éo như con gái: "Chưa xong chuyện đâu, bọn lục lâm tụi mày vừa phá hỏng chuyện lớn của chú Tám Màu Đất Mũi." Lúc này thằng to con đánh tôi nửa sống nửa chết đã dìu thằng đang gục dậy, bốn thằng rủ nhau bỏ chạy trong lúc tôi dụi mắt, miệng không kiềm được phải than đau mấy lần.

Anh Hùng đi ngang mặt tôi, về phía cô gái, cô ta vẫn đang rung lên bần bật. Anh nói: "Cô bé, thứ lỗi cho thằng em tôi, nó có máu anh hùng nhưng còn hơi yếu. Có sao không?"

Cô ta bảo: "Cám ơn, nhưng đáng lẽ mấy hia đừng nên giúp em. Mấy hia là người từ xa lại đúng không? Chưa nghe câu "hoạ của người ta là phúc của mình" sao? Nhất là ở Đất Mũi này..."

Anh Hùng đã nhanh chóng xua tay, ý bảo cô ta đừng nói nữa. Anh dìu cô dậy rồi bảo Tú Linh lại xem có bị thương gì nghiêm trọng không, hoàn toàn phớt lờ tình cảnh hiện giờ của tôi. Tôi cố gượng đứng dậy, phía sau ót đau buốt, lúc nãy chắc đập mạnh hơn tôi tưởng, vì mải mê cuốn theo tình huống nên quên. Tôi lên tiếng nhờ Tú Linh lại xem giúp, cô ta lườm tôi rồi bảo: "Lúc nãy nhóc con mày hay lắm mà, một mình cân bốn thằng. Giờ nhờ chế chi, tự lo liệu đi."

Thằng Sinh nghe vậy mới nói thêm vào: "Tui công nhận ông cũng liều thiệt, nãy tui hông tới kịp là đi đoàn tụ ông bà rồi!"

Tôi định phân bua nhưng anh Hùng đã kịp ngăn lại, anh bảo: "Bốn thằng hồi nãy cũng thuộc dạng trâu chó đó, mày mới khai Phù mà tụi nó trầy chật mới bắt được mày, anh có lời khen. Nhưng mà...", anh nhìn cô gái với ánh mắt dè chừng rồi nói: "Nhưng mà hành động vậy không phải lục lâm, đúng không cố bé?"

Tôi giật mình, chẳng lẽ... Chưa kịp suy nghĩ gì thì đa nghe cô ta lên tiếng: "Ba núi có năm thần, thần nào quản núi nấy. Năm sông có chín bá, mỗi bá quản một đoạn. Núi liền núi, sông liền sông. Người đứng trước núi sông đi trồng lan hay đập miễu, gánh hàng rong hay hàng thịt?"

Anh Hùng cười bảo: "Người đi săn lan chưa tìm được cánh ong, không biết người nấp ở rừng đây có đi ăn ong?"

Cô gái bảo: "Hoạ còn trước mắt chưa biết rừng có bị đốt trụi, nếu tránh được họa nhất định sẽ tìm giúp cho cặp cánh vò vẽ."

Tú Linh mơi tiến tới nói: "Cô bé còn trẻ vậy, tên gì?"

"Em tên Uyên chế ơi. Ba em là chủ nhà trọ, mấy người lục lâm cũng hay tới đó ở."

"Còn đám kia là ai?"

"Tụi nó là đệ của ông Tám Màu, cha đó là trùm mafia đó. Nãy em đang đi vô nhà cô Sáu chơi thi bị tụi nó chặn đường, không biết tại lý do gì nữa."

Sinh thắc mắc: "Nhà cô Sáu là quán nhậu đó hả?", đoạn nó quay lưng chỉ về sau.

Uyên gật đầu. Anh Hùng bảo thôi giờ vô quán cho sáng rồi Tú Linh sẽ xem cho tôi, ai ngờ chưa đi được hai bước thì hàng chục ánh đèn xe từ đâu rọi tới, cả con đường tối om bỗng sáng rực như ban ngày, vài giây sau mới biết thì ra là có gần chục chiếc xe hơi đang kéo tới chỗ chúng tôi đang đứng. Tôi nói thầm phen này nguy rồi, chắc bốn thằng vô lại lúc nãy rủ anh chúng nó lại trả thù bọn tôi. Từ trong xe, có cả thảy gần bốn chục người bước ra, ai cũng lăm le vũ khí trong tay. Anh Hùng thấy vậy bảo mọi người lùi lại rồi cũng móc ra một cây dao, Sinh cởϊ áσ cột ngang hong, Tú Linh đứng chắn trước mặt tôi. Phần tôi mặc dù vẫn còn đau nhưng nhất quyết không bỏ chạy, sẵn sàng tiếp ứng ba người bọn họ.

Từ đằng xa, tôi nghe giọng của một người đàn ông, chất giọng to rõ, tràn đầy sát ý: "Chém chết mẹ bốn đứa đó cho tao!"

Bỗng Uyên chạy vụt lên phía trước: "Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Ba ní ơi, không phải mấy người này!"

Một tiếng trôi qua, sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện, cử người vô quán nhậu trả tiền giùm chúng tôi, ông trùm của bờ Tây sông Gành Hào - Kiên Bói Cá còn mời chúng tôi về tư gia để đãi một chầu gọi là cám ơn. Căn biệt thự kín cổng cao tường, che phủ bởi những loài dây leo nằm khuất sau một dãy nhà trọ gồm bốn mươi phòng, vừa bước vào phòng khách, những món đồ nội thất sáng bóng liền thu hút mọi ánh mắt của chúng tôi. Thứ mà Kiên Bói Cá đem ra mời không gì khác chính là Định Sơn Tửu trứ danh của bác Năm Tràm, rót rượu cho anh Hùng, Tú Linh, Sinh và tôi xong, ông ta mới ngắm nhìn chai rượu quý rồi bảo: "Tháng trước chú Năm có ghé qua nhà tao chơi, ổng đem tặng tao luôn hai chai này. Tao mới dám uống có hơn chục ly, thằng Hùng Bonsai này tao có nghe qua loa đâu đó, ai ngờ hôm nay lại là người cứu con gái tao thoát nạn."

Kiên Bói Cá có dáng người tròn trĩnh, hai cánh tay mọc đầy lông, không như tưởng tượng trong đầu tôi, ông ta là giang hồ máu mặt nhưng tuyệt nhiên không có một hình xăm trổ, khuôn mặt lại phúng phính, đầy vẻ phúc hậu, duy chỉ có cặp môi to bảng, kiểu người hào sảng, thẳng thắng, có trước có sau. Kiên rót cho cho chúng tôi mỗi người một ly Định Sơn Tửu, chất rượu có màu nâu pha chút ửng hồng, lấp lánh thơm phưng phứt khiến tôi chỉ muốn chụp lấy mà uống ngay. Anh Hùng nhận lấy ly rượu, thắc mắc: "Thật ra là tụi em chỉ đi ngang qua thôi, công lao cũng có bao nhiêu đâu, ông anh đừng bận tâm. Mà rốt cuộc, có xung đột gì sao?"

Kiên nhìn chúng tôi một lượt rồi nói: "Giờ mình uống cái đi rồi tao kể!"

Tôi lập tức chụp lấy ly rượu, Tú Linh cũng phấn khích y chang tôi, duy chỉ có thằng Sinh là ngao ngán, suốt đời nó chắc chỉ biết có Gò Đen. Cụng ly xong, đưa ly rượu lên ngửi thử, mùi thơm thoang thoảng nghe như núi rừng sau cơn mưa xộc lên mũi dễ chịu vô cùng, vị rượu đắng vừa đủ, pha giữa đó là chút cay xè, chút ngông cuồng làm tôi tưởng tượng như mình đang đứng trên đỉnh núi mà trầm trồ non sông vậy. Rượu ngon!

Cả bọn ai cũng khà một tiếng sảng khoái, lúc này Uyên mới bước vào, lúc nãy cô bé xin về phòng tắm rửa thay đồ. Giờ để ý kỹ mới biết cô bé rất xinh đẹp, tóc ngắn quả táo, ánh mắt to, sáng, miệng hơi móm nhưng đúng gu của tôi, cặp kính cận lại chỉ làm vẻ đẹp này trở nên hoàn hảo. Cô thưa Kiên Bói Cá: "Ba ní con mới tới.", rồi ngồi xuống cạnh tôi, cô vịn cả hai tay lên cánh tay tôi: "Hồi nãy cám ơn hia nghe, công nhận hia gan thiệt!"

Tôi gãi đầu, bảo không có gì, chỉ thấy Tú Linh và Sinh trề môi nhìn tôi. Lúc đó mới nghe Kiên Bói Cá kể, Uyên này là cháu của một ông bán vé số tên Hai Tình, theo từ ngữ của lục lâm thì ổng là thả diều. Hai ông cháu tới chỗ Kiên Bói Cá sống mười năm trước, lúc Kiên còn dãy nhà trọ mười căn, vì quý nhau nên hai anh em kết nghĩa ní ná, Kiên nhận Uyên làm con nuôi, nhờ mấy kèo làm ăn của Hai Tình mà Kiên phất lên từ đó. Giờ ông ta lo cho Uyên ăn học, ông có thử kêu Hai Tình nghĩ đi rừng đi, cuộc sống muốn gì cũng lo được hết, mà Hai Tình không chịu, ông chọn nghề bán vé số, bán được nhiêu ăn nhiêu, giao phó Uyên cho Kiên hoàn toàn, còn bản thân thì rong rủi, ngày đây mai đó, lâu lâu mới thấy ổng về.

Khoảng năm ngày trước, đang ngồi xem phim thì Kiên nghe động bên ngoài, chạy ra xem mới thấy Hai Tình người bê bết máu cố bò về nhà, Kiên vừa đỡ Hai Tình dậy thì ông ta đã bất tỉnh, chưa kịp hỏi han gì. Kiên nhờ lăn lộn trong giang hồ bấy lâu nên hiểu rõ phần nào sự tình, liền sử dụng những mối quan hệ của mình, bí mật gửi Hai Tình vào bệnh viện mà không để lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài. Sau này mới biết thủ phạm làm Hai Tình ra nông nổi đó chính là Tám Màu - ông trùm bờ Đông sông Gành Hào.

Sinh vừa uống xong ly Định Sơn Tửu, nó thè lưỡi như đang chê rồi móc chai Gò Đen ra tu, xong nó mới thắc mắc: "Thả diều thì thứ quý nhất là bồ câu. Mạn phép hỏi ông anh, chú Hai Tình dùng bồ câu gì?"

Kiên Bói Cá ngồi ngợ ra hết vài giây, ông ta cười ha hả: "Làm sao tao biết được, tao không phải tụi mày, tao chỉ đi thu tiền nhà trọ thôi. Nhưng mà tao nói thế này, an nguy của con Uyên là do thằng Kiên này bảo đảm mà hôm nay tao tới trễ, cũng may có tụi mày ra tiếp cứu. Từ đây về sau có khó khăn gì, chỉ cần nói một tiếng, trong khả năng tao nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."

Nghe đến đó tôi mừng thầm trong lòng, chẳng phải buồn ngủ gặp chiếu manh sao, cả đoàn đang không biết phải vào U Minh như thế nào mới đúng thì lại gặp phải Kiên Bói Cá, phải công nhận là tôi cũng có chút công lao. Chắc anh Hùng cũng nghĩ tương tự, anh nói: "Ông anh thực quá tốt rồi, thú thực tụi em cũng đang gặp chút rắc rối, có một chuyện muốn nhờ, ông anh thấy sao?" Kiên gật đầu, anh tiếp: "Tụi em đang muốn vào U Minh, anh biết đó, chuyện của lục lâm ấy mà, giờ đang không biết phải nhờ ai, hay là ông anh dẫn tụi em đến chỗ chú Hai Tình có được không?"

Uyên ngồi cạnh tôi cũng tán thành với ý kiến đó, cô còn nói rằng nếu anh Hùng không nói thì chính cô cũng sẽ đề xuất với Kiên Bói Cá. Ông ta nghe xong thì đổi tư thế ngồi, lưng ngả về sau, khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ gì đó một lúc sau ông mới bảo: "Chuyện này nói khó không khó, dễ không dễ. Không biết lũ thằng Tám Màu đang suy tính gì mà bắt con gái nuôi tao, chuyện nó cho người siết chặt thám thính quanh khu này là không tránh khỏi. Giờ muốn đi thì phải đi lén, ngay trong tối nay."

Kiên Bói Cá sai người kiếm vài chiếc xe cà tàng, còn bảo chúng tôi thay đồ, đổi kiểu tóc, ông ta lấy cho tôi và Tú Linh hai cái nón kết, nói chung là bằng mọi cách phải làm cho chuyến viếng thăm Hai Tình trở nên lén lút nhất có thể. Anh Hùng dặn cả bọn, bảo Sinh không cần đem theo đồ nghề, Tú Linh vắt chừng hai chục cây kim phòng thân, anh giấu cây dao găm dưới ống quần, bản thân tôi thì chỉ cần vát Thiên Hổ theo là đủ. Đồng hồ điểm hai giờ đêm, chúng tôi dắt xe, xuất phát từ cửa sau nhà Kiên Bói Cá, men theo con hẻm, chạy khoảng hai trăm mét mới nổ máy, tiến thẳng đến bệnh viện.