Chương 5:

Đầu óc Tôn Khả An mơ màng, bị con mèo vàng liếʍ hết mấy cái mới ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng nhỏ ấm áp, trong phòng được trang trí rất nhiều đồ vật nhỏ có liên quan tới cô.

Phòng hướng về phía nam, có vài tia sáng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, ngoài ra còn có vài chậu cây mọng nước tươi tốt đặt trên bệ cửa sổ.

Đối với cô mà nói căn phòng này quen thuộc hơn bao giờ hết, Tôn Khả An cúi đầu nhìn xuống thấy con mèo vàng bên người đang cọ lên tay cô.

Khoảng chừng mười năm về trước lúc cô mười sáu tuổi từng nuôi một con mèo vàng. Tính cách của nó hiền lành, hay dính người, cũng thông minh lắm.

Con mèo vàng theo cô hai năm, cho tới sau này bọn họ chuyển nhà và con mèo đi mất không tìm thấy được nữa.

Nhìn con mèo vàng quen thuộc bên cạnh, Tôn Khả An mở miệng ngơ ngẩn gọi: “Đại Quất?”

“Meow~” Con mèo vàng bên cạnh đáp lại.

Tôn Khả An trợn tròn mắt không dám tin, cô ôm chú mèo lên: “Em là Đại Quất thật à?”

Mắt của Đại Quất có phần ngơ ngác không biết Tôn Khả An bị làm sao, nó ngoan ngoãn để mặc cô ôm, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích.

Tôn Khả An xuống giường đi tới trước bàn học của mình. Bên trên đặt rất nhiều sách được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề. Ánh mắt cô nhìn tới quyển lịch bàn đặt trên đó.

Trên lịch viết rõ là tháng 3 năm 2015.

Năm 2015? Năm đó cô vừa đúng mười sáu tuổi mới lên cao trung không bao lâu.

Chẳng lẽ cô chưa chết? Cô sống lại trở về mười năm trước rồi?

Nghĩ tới đây, Tôn Khả An bỗng có phần xúc động mừng rỡ.

“Sao ông lại xuống bếp nữa rồi? Đã bảo là chân ông chưa khỏi đừng đi lung tung cơ mà, ông ngồi yên một chỗ chịu không nổi à?”

“Tại An An nói muốn ăn cơm tôi nấu mà, nhân lúc con bé còn đang ngủ để tôi làm chút đồ cho con ăn, sau khi thức dậy con bé nhất định sẽ vui lắm.”

Bên ngoài vọng tới tiếng gào giận dữ của người phụ nữ cùng với giọng giải thích kèm theo ý cười của người đàn ông.

Có một đôi vợ chồng đứng trong bếp, hai người buộc tạp dề, một người nấu cơm một người xắt rau cải. Ánh đèn phòng bếp mờ nhạt nhưng trong mắt Tôn Khả An cảnh tượng trước mắt rất là ấm áp.

Đã rất nhiều năm rồi cô chưa gặp ba mẹ cô, bảy năm trước của kiếp trước, ba cô bị bệnh nhưng không kịp thời chữa trị dẫn tới bệnh tình chuyển biến xấu không cứu chữa được nữa.

Còn mẹ cô bởi vì sự qua đời của ba cô đau lòng quá mức, chẳng bao lâu sau cũng đi theo ông.

Năm đó mọi người đều bỏ cô mà đi chỉ để lại cô sống trơ trọi một mình.

“An An! Sao con lại dậy rồi?” Tôn Cường Quốc nhìn thấy Tôn Khả An đang đứng ở cửa… Ông đi tới cửa phòng bếp nhìn cô cười hỏi.

“Ba.” Cô cất giọng nghẹn ngào.